Sắc mặt Thiều Lộ thay đổi.

Lạc Thi cười cười.

Cô lớn lên đã có dáng vẻ cao quý, lúc tức giận cũng sẽ không bao giờ nói lời gay gắt.

Chỉ là chậm rãi nói:

“Cái áo này trước đó ai mặc em không quan tâm, nhưng chỉ cần là của em, nếu không được em cho phép thì không ai có thể chạm vào.”

Nói xong liền lấy bộ lễ phục chưa bị ai mặc từ trong tay Đoạn Trì, nhấc chân đi về phía trước.

Đoạn Trì đuổi theo ở phía sau: “A Thi, anh biết sai rồi, lần sau anh nhất định…”

“Em đi chào hỏi bà cụ Sầm một tiếng, anh không cần đi cùng, nghĩ lại thật kỹ lời em nói đi.”

Bị Lạc Thi bỏ rơi, vẻ mặt Đoạn Trì tràn đầy hối hận. Thiều Lộ chưa từng thấy một người ngoài nào dám dày vò cậu bạn thân lớn lên cùng nhau của mình như Lạc Thi, không vui nói:

“Thôi bỏ đi A Trì, cho loại người mắc bệnh công chúa như cô ta biết lợi hại đi, cô ta tưởng rằng cô ta vẫn là cô chủ Lạc sao? Hiện tại là cô ta cầu xin cậu đầu tư phòng triển lãm của cô ta…”

Đoạn Trì vốn đang hối hận mình đáng lẽ không nên nghe lời Thiều Lộ nói làm chậm trễ thời gian, lúc này lời nói của Thiều Lộ không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Quay đầu lại, cậu chủ nhỏ tính tình mềm yếu khó có khi lộ ra vẻ phẫn nộ với cô ta:

“Chuyện giữa hai chúng tôi thì liên quan gì đến cậu? Tôi bằng lòng cho cô ấy tiêu tiền, tôi vui!”

Thiều Lộ trở tay không kịp, sững sờ tại chỗ.

Chạng vạng 6 giờ, du thuyền trên biển bật đèn sáng trưng cả một vùng.

Bước vào sảnh bữa tiệc, không khí ấm áp bao quanh Lạc Thi.

Gió biển mặn chát được thay thế bằng mùi hoa tươi mới cắt, mùi nước hoa phụ nữ, cùng với mùi khói cá hồi trên tay người phục vụ, một đầu khác bay tới tiếng đàn của bản tình ca ánh trăng, xen lẫn với tiếng nói chuyện lúc cao lúc thấp của các tân khách.

Một tiếng va chạm của quả cầu với ngà voi hấp dẫn sự chú ý của Lạc Thi.

Xuyên qua khe hở giữa những hàng cây xanh bên ngoài tường kính, cô mơ hồ nhìn thấy bóng dáng phó tổng Trâu của Hoa Duyệt ở phòng bi-a bên cạnh.

Lần này cô không ngại bị người khác chế nhạo mà tới nơi này, chính là vì muốn bàn một hạng mục với Hoa Duyệt.

Đến gần mới phát hiện, phòng bi-a bên này có không ít người.

Ngoại trừ những doanh nhân mặc tây trang đi giày da, còn có bốn năm cô gái trẻ mặc lễ phục, đều là những gương mặt quen thuộc trong vòng tròn xã giao của thành phố Kinh Hải.

Ngay lúc Lạc Thi đang thắc mắc tại sao những đại tiểu thư này lại xuất hiện ở trong phòng bi- a buồn tẻ, bước vào trong phòng, liền thấy một hình bóng quen thuộc đứng chỗ giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối dưới bóng đèn trần.

Nút tay áo sơmi được khảm ngọc bích, cổ tay áo lộ ra một đoạn đồng hồ, bàn tay với những khớp xương rõ ràng đang dùng bột phấn đánh bóng phần đầu của gậy bi-a.

Nghe thấy động tĩnh phía cửa, đôi mắt sắc bén ẩn trong bóng tối nâng lên, ánh mắt mang tính xuyên thấu dừng lại trên khuôn mặt Lạc Thi.

Hô hấp Lạc Thi ngừng lại vài giây.

Khó trách không nhìn thấy anh ở trong sảnh bữa tiệc, hoá ra là ở đây đánh bi-a cùng với mấy vị sếp lớn.

Thấy Lạc Thi xuất hiện, trong phòng bi-a vang lên âm thanh bàn luận xôn xao.

“Sao cô ta lại tới đây?”

“Nghe nói cô ta bị nhà họ Lạc đuổi ra khỏi nhà, ngay cả thẻ ngân hàng cũng bị khoá, chậc chậc, thật là thảm.”

“Vì sao chứ? Dù sao thì cũng là con gái ruột mà.”

“Vợ mới của Lạc Vệ Đông sinh cho ông ấy một đứa con trai, hiện tại ông ấy có người nối nghiệp, nên ông ấy cần gì phải giữ lại một đứa con gái vô dụng chứ.”

“Hơn nữa, tôi còn nghe được vài tin đồn nhảm nhí, có phải con ruột hay không còn chưa chắc đâu…”

Dưới những lời nói đánh giá to nhỏ của mọi người, Lạc Thi áp xuống ý nghĩ muốn chạy trốn xuất hiện trong nháy mắt kia, hít vào một hơi, chậm rãi nở một nụ cười.

“Phó tổng Trâu, đã lâu không gặp.”

Phó tổng Trâu của tập đoàn Hoa Duyệt liếc mắt đánh giá cô một cái.

Cô gái đứng trước mặt anh ta có mái tóc đen hơi xoăn, dưới ánh sáng đèn đẹp đẽ như tơ lụa sang trọng, ánh sáng nhu hoà phản chiếu từ ngọn đèn pha lê ánh lên khuôn mặt mịn màng của cô, tựa như đồ sứ quý giá nhất trong viện bảo tàng, khiến cho người ta kinh ngạc choáng ngợp trước vẻ đẹp.

“Mấy năm không gặp, Lạc tiểu thư lại càng xinh đẹp hơn rồi.”

Anh ta nói một cách sâu xa.

“Sao có thể đẹp bằng chiếc bình sức thời nhà Minh mà phó tổng Trâu mới vừa bán đấu giá ở Christie’s được.”

Lạc Thi mỉm cười đến gần bàn bi-a, cố gắng xem nhẹ ánh mắt dán chặt lấy cô đằng sau.

“Nghe nói gần đây phó tổng Trâu có hứng thú đầu tư mấy tác phẩm nghệ thuật, tôi có một gian phòng triển lãm mở ở đường vành đai, cách Hoa Duyệt không xa, nếu phó tổng Trâu muốn biết rõ hơn về đồ vật trong phòng trưng bày, có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào.”

Đối phương lại không nhận danh thiếp của Lạc Thi, cúi người đánh một gậy, quả cầu màu đỏ số 3 chạy xuống lỗ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Phó tổng Trâu đứng thẳng dậy: “Xem ra hôm nay vận may không tồi, nếu tôi có thể dọn sạch bàn bi-a chỉ cần một gậy, thì sếp Phó cho thêm hai điểm được chứ?”

Phó Dư Thâm thu hồi tầm mắt, cũng không nói gì.

Đám người vây xem nháy mắt ra hiệu cho nhau.

Ai nấy đều thấy, phó tổng Trâu đang cố ý làm lơ Lạc Thi.

Bốn năm trước vị phó tổng Trâu này rất si mê Lạc Thi, hoa tươi lễ vật tặng hết lần này đến lần khác, Lạc Thi liếc mắt một cái coi như không thấy, tất cả đều trả lại, cuối cùng còn châm chọc một câu: “Xin lỗi, tiêu chuẩn chọn bạn trai của tôi ít nhất phải cao 1 mét 8, cái này ngài nỗ lực cũng vô dụng”.

Qua nhiều năm như vậy, xem ra vị phó tổng Trâu này còn nhớ thù cũ lúc trước.

Trước khi đến Lạc Thi đã tính trước đến kết quả xấu nhất. Nếu như vị phó tổng Trâu này cần xả giận mới có thể khiến anh ta nghe cô nói chuyện hạng mục, thì để cho anh ta nhục nhã vài câu cũng có sao, thể diện so sánh với sự tồn vong của phòng triển lãm căn bản không đáng nhắc tới.

Nhưng cô lại không đoán trước được, hôm nay người chứng kiến cô bị làm khó ở đây còn có bạn trai cũ tan rã trong không vui nhiều năm trước.

Cô áp chế cảm xúc dư thừa trong lòng xuống, cong môi nở nụ cười nhạt:

“Tôi nghe nói hạng mục “ triển lãm nghệ thuật trên biển” cũng do phó tổng Trâu phụ trách, triển lãm của chúng tôi cảm thấy vô cùng hứng thú với hạng mục này, hy vọng đến lúc đó có thể có duyên phận cùng hợp tác với tập đoàn lớn như Hoa Duyệt…”

Lời còn chưa dứt, gậy bi-a trong tay phó tổng Trâu mất chính xác.

Quả bóng thuận thế lăn về phía Phó Dư Thâm, đối phương không có chút lưỡng lự nào, ra tay đánh một gậy, sau khi đánh bóng vào lỗ anh mới thản nhiên nói:

“Xem ra hai điểm này, anh không lấy đi được rồi.”

Phó tổng Trâu lộ vẻ bất ngờ, biết kỹ thuật của mình không bằng người ta, đánh xong bàn này cũng không được lợi gì.

Vì thế quay đầu nhìn về phía Lạc Thi bên cạnh, cười cười:

“Mải lo chơi bóng, thiếu chút nữa bỏ quên người đẹp rồi, hay là Lạc tiểu thư giúp tôi đánh gậy tiếp theo nhé?”

Phó Dư Thâm không nhìn bên này, rũ mắt nhìn đá viên trong chén rượu Whiskey tan chảy, cứ như Lạc Thi với anh chỉ là người xa lạ hôm nay mới gặp mặt.

Lạc Thi đáp: “Cảm ơn ý tốt của Phó tổng Trâu, nhưng mà hôm nay tôi mặc bộ lễ phục này, chỉ sợ là không quá thích hợp…”

“Có cái gì không thích hợp chứ? Tôi cảm thấy rất thích hợp.”

Ánh mắt phó tổng Trâu càn rỡ đánh giá khắp người Lạc Thi.

Lạc Thi mặc bộ lễ phục mà Đoạn Trì mang đến, đó là một cái váy dài đến mắt cá chân làm bằng tơ tằm thuần màu đen, kiểu dáng ngắn gọn, điểm sáng duy nhất là những viên đá Rhine tô điểm trên tấm lưng trắng như tuyết chạy dọc theo sống lưng, khiến đường nét sau gáy cô trở nên quý phái và thanh thoát như một con thiên nga.

Bộ váy này quả thật rất hợp với cô, chỉ là nếu cô cúi người xuống đánh bóng trên bàn, cổ áo phía trước sẽ hạ xuống lộ ra cảnh xuân, đường cong ở vòng eo và mông sẽ lộ ra rõ ràng nhìn không sót cái gì.

Trong nháy mắt, Lạc Thi thật muốn hắt ly champagne trong tay lên khuôn mặt đê tiện kia.

Nhưng ly rượu lắc lư một chút, cuối cùng vẫn là bị lý trí của cô kiềm chế.

Phó tổng Trâu còn chậm rãi thúc giục:

“Trên bàn bi-a, mọi người mới có thể bàn chuyện hạng mục tử tế, đúng không? Hay là nói Lạc tiểu thư không muốn hạ mình? Tôi thì coi như bỏ qua, nhưng sếp Phó đây là thanh niên tài tuấn, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng dốc sức gây dựng cơ ngơi chục tỷ, còn chưa có đủ tư cách để Lạc tiểu thư cùng chơi một ván sao?”

Trong đám người, đã có người hả hê khi người gặp họa mà cười nhẹ ra tiếng.

Đã từng là đại tiểu thư Lạc gia kiêu ngạo như thế nào, trước nay chỉ có cô chơi đùa người khác, người khác mua vui cho cô, ai dám để Lạc Thi tiếp khách?

Mà hiện tại, chẳng qua chỉ là một phó tổng nho nhỏ của Hoa Duyệt, đã dám ngấm ngầm nhục nhã cô.

Phó Dư Thâm ngước mắt nhìn thoáng qua.

Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào cô gái có bóng lưng thẳng tắp, dáng vẻ vẫn xinh đẹp, chỉ là lông mi hơi rủ xuống, giống như một bông hoa vô cùng xinh đẹp hấp dẫn người muốn đến bẻ hoa, khiến người ta dâng lên ý muốn bảo vệ cùng với…chà đạp.

Cân nhắc lợi và hại kỳ thật không cần lâu lắm.

Nhưng phải qua một lúc lâu, khuôn mặt lạnh nhạt của Lạc Thi mới hiện lên chút vui vẻ vì tìm được cách giải quyết.

Ánh mắt cô liếc nhìn đám người thấy một cô gái trẻ đang khoác một cái áo choàng, là một gương mặt quen thuộc, cô mở miệng mượn áo choàng của đối phương một chút hẳn là không khó.

“Nếu phó tổng Trâu đã nói như vậy, vậy…”

Lời còn chưa dứt, Phó Dư Thâm đã cầm gậy bi-a đi qua bên trái của cô.

Như là cố ý cắt ngang lời nói của Lạc Thi, lại dường như chỉ là vì đổi vị trí đánh bóng.

Phó Dư Thâm vòng qua phía trước Lạc Thi, ngay sau đó, âm thanh đánh bóng hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Ngay sau đó, gậy thứ hai, gậy thứ ba…

Lúc Đoạn Trì nhận được tin vội vàng chạy tới, thì vừa đúng lúc Phó Dư Thâm đánh trúng quả bóng cuối cùng.

Một ván kết thúc.

Phó Dư Thâm trực tiếp dọn bàn bằng một cú đánh, không có ý định đánh tiếp nữa.

Sảnh bi-a vang lên âm thanh cảm thán kinh ngạc của mọi người, phó tổng Trâu như ý thức được cái gì, đôi lông mày nhíu lại rồi lập tức giãn ra.

“Sếp Phó… Đây là có ý gì?”

Phó Dư Thâm nhìn về phía Đoạn Trì đang quàng khăn lên cổ Lạc Thi cách đó không xa, bóng dáng hai người giao vào nhau, khoảng cách thân mật khăng khít.

Ngón tay nắm lấy đầu gậy bi-a trở nên trắng bệch.

“Không có ý gì cả.”

Dưới ánh đèn nơi giao thoa của ánh sáng và bóng tối, ánh mắt người đàn ông hờ hững, bên môi lại nở nụ cười giễu cợt:

“Chỉ là cảm thấy anh rất tệ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play