“Cậu chụp nhanh lên, tốc chiến tốc thắng, đừng để cho chị Lạc Thi chờ lâu rồi tức giận.”

“Tính tình A Thi nhà tôi rất tốt đó, cậu cho rằng xấu tính giống cậu sao hả?”

Hai người cứ ở cùng nhau là cãi nhau, càng giống như những người thân mật trêu ghẹo nhau.

Lạc Thi vẫn không có bất cứ một cảm xúc dư thừa nào, cuối cùng chỉ thản nhiên nói một câu: “Vậy khi nào hai người xong thì nhớ gọi điện thoại cho em.” Nói xong thì cúp điện thoại.

Lạc Thi còn chưa mở miệng, Tư Kỳ đã bất bình nói trước:

“Người này có biết lễ phép là gì không vậy? Chưa được sự đồng ý của người ta mà đã tự tiện mặc quần áo, chính chủ đã lên tiếng, lại còn cố tình muốn mặc tiếp rồi chụp xong mới trả về? Có biết xấu hổ không vậy, cô ta không có quần áo mặc à? Chị Lạc Thi, vậy mà chị còn không tức giận à? Đổi lại là em thì đã sớm mắng cho một trận rồi!”

Khóe môi Lạc Thi khẽ cong lên, nở nụ cười yếu ớt.

“Sao có thể không tức giận, chị cũng không phải là Bồ Tát.”

Nếu là trước kia, với tính cách của cô, ngay từ khi biết quần áo của mình bị người ta cầm cho người khác mượn thì cuộc điện thoại với đoạn tình cảm này xem như cắt đứt từ đây.

Nói đến nói đi, chẳng qua chỉ là tình thế bức bách, xưa đâu bằng nay mà thôi.

Tư Kỳ: “Vậy bây giờ chị định làm sao?”

“Chị đi một chuyến đến cửa hàng miễn thuế trước, em cứ tiếp tục ở đây viết tiếp đại cương cho triển lãm, chờ bọn họ tới thì em gọi điện cho chị.”

Cửa hàng miễn thuế? Nhưng không phải bọn họ sắp trở về rồi sao?

Tuy rằng nghi hoặc, nhưng Tư Kỳ cũng không nói cái gì, chỉ ngơ ngơ ngác ngác gật đầu.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Quả nhiên, chờ Lạc Thi mua được áo khoác dự tiệc, thậm chí cũng đã đưa được năm sáu tấm danh thiếp rồi, lúc này mới nhận được điện thoại của Tư Kỳ, nói bọn họ tới tìm cô.

Cô tránh khỏi đám đông, đi đến mép thuyền không người cởi áo khoác ra.

Cởi áo khoác mà cầm điện thoại thì không tiện, nên Lạc Thi mở loa to lên.

Một đầu khác Tư Kỳ nhỏ giọng nói với giọng điệu kích động:

“Cậu ta cuống rồi cậu ta cuống rồi, Đoạn Trì thấy thuốc trên bàn, biết chị bị bệnh còn ăn mặc mong manh ở bên ngoài, lúc ấy liền vội vàng rống lên với em hỏi chị ở đâu, em chạy theo một đường mà chạy không kịp… chị Lạc Thi, chiêu khổ nhục kế này cũng quá lợi hại đi.”

Lạc Thi cầm áo khoác vừa mới mua trên tay, đi về phía thùng rác cách đó không xa.

Gió biển mặn chát bất chợt bao vây toàn thân cô, Lạc Thi vô thức rùng mình vì lạnh, xoa xoa cánh tay lộ ra bên ngoài.

Tư Kỳ còn đang vui sướng khi người gặp họa tưởng tượng đến hình ảnh Đoạn Trì với cô bạn thuở bé của cậu ta cãi nhau, lông mi Lạc Thi hơi rũ xuống, vẻ mặt cũng không vui vẻ gì.

Cô với Đoạn Trì quen biết ở một bữa tiệc tối từ thiện tại Zurich.

Cậu chủ nhỏ đi dự tiệc chỉ vì lấy một bức tranh về để làm quà sinh nhật tặng mẹ, nhưng lại trúng tiếng sét ái tính với một nữ hoạ sĩ còn đẹp hơn cả bức tranh.

Lạc Thi học nghiên cứu sinh năm cuối ở Pháp, mỗi tuần Đoạn Trì đều kiên trì ngồi máy bay tới nước Pháp một lần, ra vẻ tình cờ xuất hiện trong mỗi buổi tụ tập bạn bè của Lạc Thi.

Không phải cô chưa từng được ai bỏ nhiều công sức theo đuổi như vậy, nhưng hao hết tâm tư giống như Đoạn Trì, đến lúc gặp mặt lại không dám nói nhiều với cô quá hai câu, thì đúng là hiếm thấy ở trong cái vòng này.

Nửa năm trước Lạc Thi bị đuổi khỏi nhà, cậu chủ nhỏ này lại đáp máy bay qua đêm phong trần mệt mỏi tới tỏ tình với cô.

“A Thi, chị đừng đau lòng, bọn họ không cần chị, nhưng còn có tôi cần chị.”

Đoạn Trì xuất hiện quá đúng thời điểm.

Cô đã trải qua thói đời nóng lạnh, không còn là một cô gái nhỏ toàn tâm toàn ý theo đuổi một tình yêu hoàn mỹ nữa.

Sau khi kết hôn, Đoạn Trì có thể có được mối quan hệ của cô và của mẹ cô để lại, mà cô thì có thể có được tài chính nhà họ Đoạn, giúp phòng triển lãm hoạt động tốt hơn.

Cô nghĩ, trên đời này hôn nhân có rất nhiều loại, hôn nhân theo nhu cầu cũng chưa chắc không thể.

Cho nên chỉ cần Đoạn Trì không phải hết thuốc chữa, cô nguyện ý chịu đựng một ít khuyết điểm của cậu ấy, hạ thấp tư thái để hoà hợp với cậu ấy…

Cho dù là diễn màn khổ nhục kế mà trước kia cô khinh thường không thèm làm.

Lạc Thi vo áo khoác lại thành một nhúm, tiện tay ném vào thùng rác. ( truyện trên app T𝕪T )

Nhìn cái áo khoác bị vứt bỏ kia, bỗng nhiên trong đầu cô hiện lên bóng dáng của một người rất nhiều năm trước.

Trong màn sương khói lượn lờ, người đàn ông có đôi mắt nâu, mái tóc đen và lông mày sắc nhọn cầm điếu thuốc, khi thấy cô cau mày thì lập tức dập tắt điếu thuốc trong tay.

Anh cong môi cười, tư thế lười biếng nói với cô:

—— trên đời này cũng chỉ có mỗi mình anh mới ngoan ngoãn phục tùng em như vậy.

—— nghe có vẻ như anh rất bất mãn?

—— không, phải ngoan ngoãn phục tùng em, có như vậy em mới biết ngoài anh ra thì không ai có thể chịu đựng được em cả.

Lạc Thi nghĩ, có lẽ anh mãi mãi cũng không biết, hoá ra sẽ có một ngày, cô sẽ kiềm chế tính tình nóng nảy của mình để cố bao dung người khác.

Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân vội vã, đúng là Đoạn Trì đang cầm áo khoác tới cùng với người bạn thân mà cô chưa từng gặp mặt của cậu ấy.

Lạc Thi dù bận vẫn ung dung, chuẩn bị đón nhận trận chiến tranh không có khói thuốc súng này.

Nhưng mà còn chưa chờ Đoạn Trì mở miệng, trên đỉnh đầu liền truyền tới một tiếng nói:

“Hoá ra ngài ở chỗ này, Tiểu Triệu, vị này là sếp Phó - Phó Dư Thâm mà tôi đã nói với cậu, mau mau kính sếp Phó một ly…”

Lạc Thi bỗng nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn về phía trên mép thuyền. 

Lúc này cô mới phát hiện, có người vẫn luôn đứng ở trên, yên lặng không tiếng động mà nhìn chăm chú vào từng hành động của mình.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt lạnh lẽo mà sâu thẳm, cùng nụ cười giễu cợt trên môi anh, xuyên qua những năm tháng xa xôi phủ đầy bụi rơi vào trong mắt cô.

Con tàu Hoa Duyệt Thiên Nga rời khỏi cảng, sóng biển đánh vào vách con tàu tạo thành những bọt biển trắng xoá, mang theo hơn ngàn hành khách đi về phía mặt biển yên tĩnh, bắt đầu chuyến hành trình kéo dài ba ngày.

Lạc Thi cảm thấy chính mình cũng bị một cơn sóng dữ cuốn đi, mất không chế, sắp lệch khỏi con đường đã định trước.

“… A Thi! Đều do anh không tốt, là do anh không chú ý tới em bị bệnh, bên ngoài lạnh như vậy sao em không ở trong khoang tàu chờ anh? Em xem em này, tay cũng lạnh ngắt rồi, lỡ như tối nay sốt thì làm sao đây?”

Vẻ mặt Đoạn Trì tràn đầy lo lắng khoác áo khoác lên vai Lạc Thi.

Da thịt lộ ra bên ngoài được áo khoác ấm áp bao lấy, nhưng Lạc Thi lại không vì vậy mà trở nên ấm áp hơn, máu chảy trong huyết quản chợt đông lại vài giây sau đó nhanh chóng chen chúc nhau tràn vào đại não, chiếm hết chỗ trống không còn nhiều lắm dùng để suy nghĩ trong đầu cô.

Phó Dư Thâm…

Vậy mà anh cũng ở trên con tàu này sao?

Lan can lạnh băng chống lên sống lưng Lạc Thi.

Trong đầu cô thoáng hiện lên ý nghĩ nhảy khỏi tàu rồi bơi lên bờ.

Đoạn Trì nhìn khuôn mặt Lạc Thi tái nhợt lại tưởng là do cô có bệnh trong người, bàn tay to rộng của cậu ấy cầm lấy những ngón tay mảnh khảnh lạnh lẽo của Lạc Thi, nắm lấy vuốt ve cho đến khi ấm dần lên, sự đau lòng tự trách sắp tràn ra khỏi ánh mắt.

Bóng dáng người cầm champagne đứng trên boong tàu ngược sáng, như một hình ảnh tối tăm mơ hồ không rõ.

Ánh mắt từ trên nhìn xuống, dừng ở mười ngón tay đan nhau của hai người.

“Vị phía dưới kia là… người quen của sếp Phó sao?”

Người hỏi là một người biết nhìn mặt đoán ý, hứng thú hỏi dò một câu.

Vị bên cạnh anh ta là người của khoa học kỹ thuật Tân Quý vừa mới về nước, không ít người đều có ý muốn làm quen, đã sớm trong tối ngoài sáng điều tra rõ ràng, chưa bao giờ nghe nói anh có quan hệ ái muội với một cô gái nào.

Mà trước mắt, anh lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm một người đẹp đứng dưới boong tàu.

Chẳng qua cũng không trách người ta nhìn nhiều, phàm là một người đàn ông, nhìn thấy một người đẹp như vậy thì cũng không rời mắt được.

Trên người cô là một bộ váy liền áo thuần trắng nhìn qua là biết không phải quần áo xa xỉ gì, nhưng mặc trên người cô lại giống như được cắt may riêng vì cô, cổ áo lộ ra cần cổ xinh đẹp, bên hông thắt lại lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, không có lấy một chút thịt thừa.

Đứng ở nơi đó, tựa như một người đẹp trong bức tranh sông nước núi non mùa xuân, cho dù không nhìn thấy rõ mặt, cũng có thể cảm nhận được cái đẹp đánh sâu vào trong tâm hồn.

“Không quen biết.”

Giống như một cỗ máy lạnh băng không phân biệt được xấu đẹp, giọng nói của người đàn ông không hề có chút dao động nào, lý trí bình tĩnh đến mức lạnh lùng.

“Chúng ta đổi một nơi khác nói chuyện đi.”

Hai người xoay người rời đi, ánh nắng hắt vào đáy mắt Lạc Thi, đâm vào khiến mắt cô chua xót.

Không hề nghi ngờ, ngay từ lúc cô đi đến nơi này nghe điện thoại, đối phương liền âm thầm nhìn trộm như thợ săn nhìn con mồi, từng hành động cử chỉ của cô đều thu vào mắt.

Lúc đó anh đã nghĩ gì chứ?

Cô không xua đi được nụ cười giễu cợt của anh.

Nó như một cái gai, đâm sâu vào lòng tự trọng đang bị tổn thương của Lạc Thi.

“Còn lạnh không? Hay là anh đi lấy cho em một ly trà gừng nóng nhé…”

Tiếng nói của Đoạn Trì kéo suy nghĩ đang lạc trôi của Lạc Thi trở về.

“Trên thuyền thì đi tìm trà gừng nóng chỗ nào được?”

Cô gái bên cạnh cậu ấy nhìn về phía Lạc Thi, nụ cười trên mặt rất nhạt.

“Chị Lạc Thi, đã nói là rất nhanh sẽ đưa quần áo về cho chị, sao chị lại còn chạy ra ngoài này làm gì? Thế này không phải là cố ý làm A Trì đau lòng sao?”

Bạn thân trong miệng Đoạn Trì là kiểu con gái hoàn toàn khác Lạc Thi.

Cô ta có mái tóc ngắn ngang vai, mắt hạnh tròn tròn, không phải là một người đẹp cao ráo thướt tha, nhưng lại thắng ở tính cách dễ gần, hào phóng, là mẫu người mà cả nam và nữ đều dễ dàng hoà hợp.

Lạc Thi vốn định uyển chuyển làm giảm khả năng xung đột của hai người xuống mức nhỏ nhất, không đến mức khiến Đoạn Trì bị khó xử khi kẹt giữa hai người họ.

Nhưng thời điểm đối phương chọc giận cô thật sự là không khéo.

Phó Dư Thâm xuất hiện như là một lời cảnh báo, nhắc nhở trước giờ cô có bộ dáng thế nào, những người đó nuông chiều cô lớn lên, không phải là để cho cô bị người ngoài khinh thường.

“Đoạn Trì.” Lạc Thi rút tay, kéo áo khoác trên vai xuống ném cho Đoạn Trì: “Cầm vứt đi đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play