Tinh tế chau chuốt bản thân thật hoàn mỹ, chỉnh chu xong, Diệp Cẩn Niên nhắm mở đôi mắt một lúc rồi mang lên kính cận.
Đi xuống phòng khách, cậu nhìn thoáng qua Quách Cảnh Diệp ngồi một góc ở sopha, gật đầu, đặt áo khoác đại một nơi xong liền nhìn tiểu bạch.
Cậu chậm rãi đi vào phòng bếp.
Quân Vãn Ca miêu mắt trợn to, nó từ lúc nhìn đến Diệp Cẩn Niên xuống nhà liền cảm giác được hồ ly như thay đổi một cá nhân vậy.
Đi đứng không nhanh không chậm, áo quần phẳng phiu không nhàu nát nếp nhăn. Cơ thể thon dài được phác họa hoàn mỹ dưới vỏ bọc chuẩn từng chi tiết.
Gương mặt cảm xúc khi này khẽ cười, nhìn có vẻ ôn nhu gần gũi, rồi lại mang đến cảm giác xa cách đến cực điểm.
Diệp Cẩn Niên?
* Rầm! *
Quân Vãn Ca:!!!?
Nó giật mình, thoát ly khỏi suy nghĩ.
Âm thanh đó là do Diệp Cẩn Niên mù quáng đâm thẳng vào tủ lạnh. Khi Quân Vãn Ca nhìn qua đã thấy cậu thụp người xuống. Ủy khuất xoa xoa chiếc mũi ửng đỏ bất thường.
‘ Tiểu bạch, anh đau quá a QAQ ’ Cậu nhịn không được nổi nước mắt, hàm hồ gọi, hơi nước làm tầm nhìn càng thêm mờ. Diệp Cẩn Niên ủy khuất thu hồi kính, sụt sịt hút sóng mũi chua sót.
[..... ] Hệ thống bị chịu đã kích, hơi rơi vào tự bế.
Nó khó khăn nén tâm tình phức tạp, miêu ~ một tiếng, nâng thân đứng trụ, một chi đặt trên đùi Diệp Cẩn Niên, khác chi khiều nhẹ chiếc mũi cao hồng hồng, khó có được dịu dàng quan tâm, hỏi [ Làm sao vậy? ]
‘ Anh không biết, đột nhiên đôi mắt không còn bị cận, đeo kính, khó chịu ’ Diệp Cẩn Niên được dịp kể lể, nước mắt hàm trong dần có xu hướng muốn nhiều hơn, suýt đã trượt dài trên gò má.
[ Nín ngay! ]
Diệp Cẩn Niên chớp mắt, ngốc vài giây sau cũng hít sâu một hơi, dụi dụi mắt.
[ Thật ngoan ] Tiểu bạch như dụ hống trẻ nhỏ, nó cọ nhẹ đầu dưới cằm hồ ly ngốc [ Lúc này hết bị cận? ]
Cậu gật đầu ‘ Ừm! ’
Sau đó chỉ bản thân ‘ Nhân thiết ghi rõ anh bị cận, luôn mang kính, cho nên.....nhưng bây giờ không thể không mang, nhưng.....nhưng mà, mang lại khó chịu..... ’
[ Hiểu rồi, đưa kính cho em ]
‘ Hảo nha:3 ’ Hồ ly híp mắt cười xán lạn, ngoan ngoãn đưa kính cho Quân Vãn Ca.
Tiểu bạch không hiểu rốt cuộc là Diệp Cẩn Niên đang muốn làm thứ gì khi chọc ghẹo nó. Hẳn không chỉ đơn thuần chọc tức, mà giống.....thăm dò?
Trông bộ dạng cố gắng đơn thuần này của Diệp Cẩn Niên, Quân Vãn Ca cân nhắc xem nó có phải nghĩ nhiều rồi hay không.
Nghĩ, tiểu bạch cúi đầu nhỏ, như có như không gõ gõ chi vào mặt kính. Móng vuốt nhọn hoắt va vào mặt vòng cung hơi nổi một chút biến hóa, Diệp Cẩn Niên chờ đợi vài giây, nghe thấy tiểu bạch đẩy về vật, nói [ Mang vào ]
‘ Nhanh như vậy? ’ Diệp Cẩn Niên nhìn nó ‘ Hệ thống nhiều công năng như vậy à? ’
Quân Vãn Ca gầm [ Hỏi nhiều vô nghĩa! ]
‘ Thì thôi, làm gì nhăn ’ Cậu bỉu môi, theo lời tiểu bạch mang kính xem thử.
‘ Woa, trở thành kính không độ rồi này? ’
Diệp Cẩn Niên xoa đầu tiểu bạch, hào hứng giống như sắp đối thế giới tuyên bố chuyện vui quan trọng. Rồi nhìn thấy con ngươi nhìn cậu đầy cảnh cáo, Diệp Cẩn Niên mỉm chi cười khẽ, cậu đứng dậy đi nấu ăn.
Mang bao tay cùng tạp dề màu đen, Diệp Cẩn Niên khởi động tay một chút mới cầm dao.
* Lạch cạch * âm tiếng vui tai nhuần nhuyễn.
[ Phải rồi, về cốt truyện, anh có cảm tưởng gì không? ]
‘ Chả ra làm sao cả ’ Diệp Cẩn Niên hành động không đình chỉ, thuận tiện trả lời tiểu bạch một câu, chú tâm vào việc nấu nướng.
Đại khái cũng biết ý rằng kí chủ nó không mấy chú tâm về kịch bản, cũng tùy tâm trạng, Quân Vãn Ca chán nản buông xuôi, mò mẫm nhảy lên bàn ăn.
[ Như kí chủ biết, Quách Cảnh Diệp là nữ chính, cùng với Hạ Văn Cẩm, tức nguyên chủ, là thanh mai trúc mã ]
‘ Ừ ’
Quân Vãn Ca đong đưa đuôi theo chiều hướng vui mắt thích ý [ Hai nhà họ Quách - Hạ trong giới thượng lưu cũng khá nổi danh, có giao tình với nhau, cộng thêm định mệnh thúc đẩy, nguyên chủ và Quách Cảnh Diệp từ thân thiết đến yêu thầm.
Còn nữ chính, mất mẹ từ sớm, ông Quách không thể chịu nổi cô đơn, cho nên bước thêm một nữa.
Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ kế lại thương con chồng, trường hợp này đúng y như vậy.
Bà mẹ kế này càng quá đáng, ở trước mặt ông Quách thì giả tạo, sau lưng vô cớ đàn áp Quách Cảnh Diệp.
Bà ta có cùng ông Quách hai đứa con, một nam một nữ, nữ tên Quách Chi Hiểu và nam tên Quách Cảnh Đình.
Thể loại mất dậy mất nết.
Từ nhỏ được nhồi nhét vào đầu những thứ rác rưởi, bây giờ lớn lên điêu ngoa phách lối, một lời khó nói hết.
Quách Cảnh Diệp sống trong cảnh tủi nhục, bị bắt ép làm việc không khác gì giúp việc không công, bởi vì có Hạ Văn Cẩm bên cạnh, còn ngày ngày quấn quýt tìm nữ chính chơi.
Nói không động lòng thì có quỷ mới tin.
Mà Quách Chi Hiểu, cũng thích nguyên chủ ]
Diệp Cẩn Niên dừng tay, tâm tư hóng hớt ăn dưa được khơi gợi, cậu nếm thử gia vị đã vừa ăn hay chưa, khác bình luận cảm thán ‘ Tình tay ba sao, ngang trái quá nhỉ? ’
Quân Vãn Ca hừ hừ cười [ Càng hãm càng làm cốt truyện cao trào ~ ]
[ Tiến vào cốt truyện chính, cũng là khởi đầu trước khi anh xuyên vào, Quách Chi Hiểu vì khiến Quách Cảnh Diệp trong mắt nguyên chủ trở nên ghê tởm, đã thông đồng với một vị thiếu gia ăn chơi trác táng, bán nữ chính lên giường.
Nhưng mà trời giúp, Quách Chi Hiểu lại mù mắt, đẩy con gái người ta vào cửa thiên đường vạn sủng, đúng ngu lại làm pháo hôi ]
Diệp Cẩn Niên cười cười, đùa ‘ Thế thì chúng ta làm chức vụ gì? Ngu ngốc theo đuổi tình yêu, hèn mọn đổ vỏ giùm còn bị hại ngược? ’
Quân Vãn Ca á khẩu ngay lập tức, nó trợn trắng mắt nhìn cậu [ Kí chủ, có vẻ anh đối với cốt truyện có phản cảm? ]
‘...... ’
‘ Không có ’
[ Lừa ai đấy? ]
━━━━━━━━━━━━━━━