Dồn dập vững vàng tiếng bước chân, đạp lên trên những vũng nước mưa, lộp độp hạt nước đập vào tán ô.
Diệp Cẩn Niên lúc này, có chút ghét trời mưa rồi…
Cậu thà ở trong nhà và nhìn ngoài sân đang tầm tã mưa còn hơn phải chật vật với việc chạy nước rút giữa tiết trời như thế này!
“ Xa quá ” Cơ thể Diệp Cẩn Niên giống như không chịu nổi, có chút nóng ran lên men, hơi thở hổn hển chẳng thể giấu nổi, cậu lau mồ hôi và nước mưa đang tát vào mặt nhờ trợ lực từ gió, khó chịu lên tiếng hỏi “ Tiểu Bạch, đã…ha…đến, chưa? ”
Hệ thống nhìn theo bản đồ nơi này, nheo nheo mắt so sánh tuyến đường ở trước mắt, nó đôi mắt sáng lấp lánh lên, chỉ về phía trước “ Mau! Sắp rồi! Chạy thẳng, rẽ trái quẹo phải! ”
Diệp Cẩn Niên không lập tức đi ngay, cậu hơi chút chống tay ở cột điện gần nhất.
Hít vào thở ra một hơi, nâng lên ô, cậu tinh mắt phát hiện một ánh sáng lóe lên, không dừng mắt lâu đến, Diệp Cẩn Niên rất mau dùng ô nghiêng về trước một chút, cùng Quân Vãn Ca nói ‘ Tiểu Bạch, em nhìn xem, có camera ’
Nó cũng thấy được, gật đầu [ Không lo, từ chỗ này không nhìn thấy được bao nhiêu chỗ chúng ta đang đứng, chạy mau lên! Người gặp nạn sắp chết rồi! ]
‘ Nga… ’ Diệp Cẩn Niên khổ bức đáp lại, cậu tiếp tục chạy theo hướng mà tiểu Bạch chỉ dẫn, không rõ lắm về đầu đuôi kẻ hệ thống nó muốn cứu là ai, nhưng điệu bộ nó, kẻ đó giống như không đơn giản.
Hơn nữa còn rất quan trọng.
Diệp Cẩn Niên khứu giác lúc này càng thêm rõ ràng, dường như, đâu đó rất gần có phản hồi đến hương máu khó ngửi.
[ Dừng lại! ]
[ Này! Dừng! Dừng!! ]
Mãi chìm trong suy nghĩ mơ hồ, Diệp Cẩn Niên không có nghe thấy âm thanh của Quân Vãn Ca đang nói. Càng thấy Diệp Cẩn Niên chạy quá chỉ định, hệ thống rống lên tức giận, nó điên đến nổi lỡ sử dụng kích thích điện từ nhỏ.
“!!! ” Diệp Cẩn Niên giật mình, cơ thể đứng khựng lại khi dòng điện tê dại đang len lói, rất nhỏ, cậu như đã dẫm phải một viên sỏi đá, ngã nhào về phía trước!
* Meoo!!!
Cùng lúc đó, âm thanh thê lương của tiếng rống, xé tan màn mưa rì rầm không ngớt.
Vào cái ngày mưa này, ngõ nhỏ chật hẹp dường như không tồn tại nếu chẳng nhìn kỹ, bên trong đó có thoang thoảng mùi máu tươi hòa lẫn sự tanh tưởi của rác rưởi gần đó.
Hơi thở như có như không, đứt quãng giống như chỉ cần nháy mắt, liền chết vậy. Hậu họa của việc mất máu quá nhiều, ý thức Dạ Tri Bạch dần bị sói mòn từng chút một, hắn chẳng thể phân biệt rõ được đây là mơ, hay là thật.
Cơ thể hắn lạnh lẽo, cứng đờ không thể nhắc lên được dù chỉ một ngón tay.
Khi sinh mệnh dần đi đến hồi kết, trong đầu hắn lúc này chẳng còn vương vấn, vướng bận gì với công vụ và gia tộc. Hắn chỉ muốn gặp lão già kia lần cuối, chắc hẳn, hẳn…
Một mảnh hư vô, trống rỗng cực kỳ, bên tai Dạ Tri Bạch đã nghe được thứ âm thanh trắng, cái chết, đang đến gần.
Không được, không được!
Hắn không nghĩ chết!
Hắn không muốn!
Cố gắng chống cự với cái chết trong vô vọng, Dạ Tri Bạch hơi thở thoi thóp, thính giác tê liệt cắt tiệt đi tiếng mưa rầm rĩ, hắn nghe được tiếng bước chân.
Có người đang đến gần!
Trái tim Dạ Tri Bạch co cứng, hắn hi vọng rằng sẽ là người của hắn, hoặc, hoặc…
Vốn muốn trốn vào góc, xê dịch và giấu bản thân đi, nhưng chẳng thể.
Âm thanh đó đang đến gần, rất gần.
Và rồi.
* Bép!
‘ Ân? ’ Dạ Tri Bạch nghi hoặc.
Thứ âm thanh gì?
Giống như, té ngã?
Phải không nhỉ?
Dạ Tri Bạch tự hỏi, và hắn còn nghe thấy tiếng gào rống của một con mèo.
Một trò hề dưới cơn mưa.
Thử hỏi, nếu đang ôm một con mèo trước ngược, vấp té rồi, con mèo đó sẽ ra sao.
[ Đứng lên ] Hệ thống chậm rãi nói.
Diệp Cẩn Niên vẫn chưa có phản ứng lại, vô tư lự, không biết xấu hổ mà nằm yên ra đấy “ … ”
Ướt rồi thì thôi, tắm luôn.
Quân Vãn Ca [ … ].
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT