‘ Anh chỉ là.....cảm thấy một chút khó chịu kỳ quái mà thôi ’ Diệp Cẩn Niên liễm liễm đôi mắt, rũ xuống che khuất con ngươi, Quân Vãn Ca nghiêng đầu, chú ý động tác của cậu.

Là đang nắm lấy vạt áo, chạm trước nơi trái tim, cậu khựng lại hành động ý định đang muốn làm, thâm sâu thở dài ‘ Chỉ khi đối mặt với kết quả định sẵn, gây bất lợi nhưng chẳng thể làm gì, nơi này, nó nẩy lên, quặng thắt ’

Đáng thương hồ ly không nhiều hiểu về thế gian ải tình, cố chấp bám đuôi, phiền hà, Diệp Cẩn Niên nổi lên sát tâm, muốn cắn nuốt luôn mối hiểm họa.

 Nhưng lý trí can ngăn, nó vốn dĩ biết cách nào để giải quyết thỏa đáng, chỉ cần.....kiêu trì chờ đợi thời gian.

Hệ thống đến cạn kiệt tâm tình với chiếc kí chủ đa sầu đa cảm này, nó bắt đầu dụ dỗ [ Cùng lắm nhẫn nhịn là được, trừ việc tham gia cốt truyện, nghĩ theo một cách khác, ta được lợi về nhiều điều, linh hồn trường tồn vĩnh cửu, thay đổi cơ thể, có niềm vui bất diệt, và, trường sinh! ]

‘ Ò ’ Không mặn không nhạt đáp.

Tiếp tục trong công việc bếp núc, cậu một bên nghe tiểu bạch đọc cốt truyện, một bên xào hạt đậu xanh với thịt băm, nêm nếm gia vị vừa ăn, căn chỉnh lửa để cháo thịt được ninh nhừ.

Hương thơm ngọt ngào ngạt này khiến tiểu bạch có chút đói.

Nó nhìn Diệp Cẩn Niên đem đến để trên bàn đồ vật pha chế [ Định giở trò gì vậy ]

‘ Sao lại là giở trò? ’ Cậu đẩy nó ra một bên “ Lông mao rụng vào ly nước hết bây giờ, em đi qua bên kia đi ”

Quân Vãn Ca:?

Nó chú ý đến Quách Cảnh Diệp trộm nghe lén bên sopha, lại nhìn Diệp Cẩn Niên.

Nói không có ý xấu, nó mới không tin đâu.

Quả nhiên không sai, khi pha xong một ly nước ấm với mật ong, hương tinh dầu từ chanh hòa quyện.

Diệp Cẩn Niên rảnh rỗi nên pha cho bản thân một ly cà phê, nhưng đặt ở bếp giấu trong góc khuất tầm nhìn.

Xét theo một hướng từ góc nhìn của Quách Cảnh Diệp sẽ thấy rất chu đáo, nhưng sao Quân Vãn Ca lại có chút buồn cười thế này?

Diệp Cẩn Niên thanh lọc cổ họng một chút, mang tâm sự ra đến phòng khách.

Khi mang ly nước đặt bên cạnh Quách Cảnh Diệp, hồ ly rất trầm ổn, thuần thục cũng trưởng thành không kém gì nguyên chủ Hạ Văn Cẩm.

Tiểu bạch ồ vang, cũng chạy đến sopha ngồi xuống, thỏa thỏa đáng đáng xem diễn.

‘ Làm gì? ’

[ Sao nào? ]

Diệp Cẩn Niên lười cùng hệ thống cự cãi, cậu dời đi khỏi người tiểu bạch, biến hóa rất lớn, đối lập với bản chất thật.

Cậu truốt một hơi thật dài, chầm chậm đẩy hướng ly nước vào trong tay Quách Cảnh Diệp, hơi nóng từ nó không cao. Mà âm ấm như ánh nắng mai chiếu xuống.

Cô ngẩng người, nắm lấy ly nước nhìn cậu, trong ánh mắt có e sợ cùng chột dạ, Quách Cảnh Diệp không biết nên nói gì, mà Diệp Cẩn Niên đã trước lên tiếng.

Cậu nhìn đôi bàn tay đặt trên đùi kia, cầm ly nước, cậu nhấp môi. Không dám nhìn thẳng Quách Cảnh Diệp, học theo cái cách mình từng được thấy, áp đôi tay lên tay cô.

“ Cảnh Diệp, em còn quá trẻ, không thể vì một lần thất thân mà làm khổ bản thân ” Diệp Cẩn Niên chần chừ nói, âm giọng thấp thấp có chút nghẹn ngào, rõ ràng bản thân cậu so Quách Cảnh Diệp cao, nhưng khi này, sóng lưng cậu không thể thẳng nổi.

Đối với cái bằng chứ nghiệp đang đè nặng trên vai, Diệp Cẩn Niên cười khổ, con ngươi buồn bã nhìn lên Quách Cảnh Diệp “ Anh.....sẽ giúp em phá đi cái thai ”

Quách Cảnh Diệp “! ”

Chẳng nghe thêm được những lời này, Quách Cảnh Diệp một tay hất ra Diệp Cẩn Niên, rất nhẹ, chỉ khiến mặt nước trên ly chao đảo sóng sánh. Không khiến nó tràn lan sái khỏi mặt ly, biết mình cảm xúc quá kích động.

Quách Cảnh Diệp hồng hồng khóe mắt, cô đáng thương lắc đầu.

Cậu nhìn cô, không nỡ nhưng vẫn tiếp tục nói “ Cảnh Diệp, em biết em bây giờ còn đang là sinh viên, việc học thật sự rất quan trọng, không thể có con sớm, còn không biết mặt kẻ đó là ai ”

“ Em phải có tài chính, phải có năng lực tự chăm sóc bản thân trước, mới lo được cho đứa bé sau này ”

“ Anh có thể không quan trọng chuyện em đã cùng ai và xảy ra chuyện gì, em bị hại, anh biết ”

“ Còn nữa, hai nhà trước nay có hôn ước về mặt chính trị, em và anh, em cũng biết chuyện này mà bị anh của anh, và cả người ngoài nắm thóp, tuồng ra cũng sẽ không hay ”

“ Anh chỉ muốn tốt cho em, Cảnh Diệp..... ”

Quách Cảnh Diệp đã bắt đầu nức nở nhẹ, cô cúi đầu, nghẹn ngào khóc.

Diệp Cẩn Niên hít sâu, bắt đầu có chút bị xao động mạnh, cậu khổ sở nhìn Quách Cảnh Diệp, không rõ đầu đuôi hỏi “ Vậy còn anh thì sao? ”

Quách Cảnh Diệp he hé môi thở dốc, cô lưỡng lự, cũng không biết nên làm như thế nào mới đúng. Như trước kia không tốt sao? Hạ Văn Cẩm, trước kia anh không như vậy.

Anh ấy cố ý ám chỉ, rất rõ ràng, giữa Hạ Văn Cẩm và đứa bé, cô chỉ được chọn một.

Quách Cảnh Diệp có nổi khổ riêng, cũng không muốn bỏ rơi đứa bé, cô ngón tay véo cái ly, trắng bệch gương mặt khẽ lắc đầu “ Hạ Văn Cẩm, từ trước đến nay, em chỉ xem anh là anh trai ”

‘ Ha hả ~ ’ Diệp Cẩn Niên trong lòng cười thầm, cái đuôi phía sau không tồn tại nhưng lờ mờ đang vui sướng theo chủ nhân, nó diêu a diêu.

Diệp hồ ly hai mắt không đành, cậu ừ khẽ, đã đứng dậy, nắm gáy Quân Vãn Ca xem kịch về lại trong bếp.

[ Ủa gì nhanh vậy? ] Quân Vãn Ca không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra [ Nói vài câu thế thôi hử? ]

‘ Vậy là đủ rồi ’ Diệp Cẩn Niên uống hết ly nước, cậu thấy thời gian ninh cháo đã xong, tắt bếp, xem thời gian trong điện thoại, sắp đến giờ vào ca.

Một mạch dứt khoát mang tiểu bạch từ phòng bếp đi đến sopha, áo gió vắt trên cánh tay, lãnh đạm gật đầu với Quách Cảnh Diệp “ Trên bếp có cháo, đừng vận động mạnh, hôm nay anh có ca trực trên bệnh viện, về sau lại nói ”

Cốt truyện thời gian đầu dường như chi phối không cao, tùy ý nói cũng không sợ, này khiến Diệp Cẩn Niên lười đến ngụy trang làm gì, dù sao diễn biến tâm trạng cũng không quá sai.

Hệ thống có nói, không OOC là được.

Quách Cảnh Diệp nếu muốn nghĩ gì thì tùy, tự hủy cốt truyện càng tốt.

Đỡ phiền.

━━━━━━━━━━━━━━━



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play