Hạnh Vận Dư Cung

Chương 5


3 tháng

trướctiếp

Nắng hè trong trẻo, tươi sáng, làn gió nhẹ mang theo cảm giác trong lành, mát mẻ. Những bức tường mới sơn vẫn còn thoang thoảng mùi nước vôi, làm tăng thêm cảm giác tươi mát cho căn phòng.

Căn nhà này mua năm ngoái, năm nay sơn lại vì Hình Hải lấy vợ, đồ đạc vẫn là đồ cũ nhưng được cha mẹ Hạnh Vận bảo quản rất tốt, tuy cũ nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ.

Cha của Hạnh Vận thích nhất chiếc ghế mây ở bên trái chiếc bàn bốn góc, ông thích ngồi ở đó vào mùa đông và mùa hè, đối diện là một chiếc bàn trà mới và một chiếc ghế sofa dài. Hai bên trái phải của bàn cà trà là hai chiếc ghế sofa đơn nhỏ, Minh Lãng và mẹ Hình ngồi đối diện nhau, vợ chồng Hình Hải ngồi trên chiếc ghế sofa dài. Hạnh Vận đã bê một chiếc ghế đẩu đến ngồi cạnh Minh Lãng.

Những quả dưa hấu đỏ tươi được bày trong đĩa nhựa đựng trái cây, vào mùa hè chói chang nhìn thấy nó liền cảm thấy ngon miệng, hấp dẫn.

Mẹ Hình vừa ăn dưa hấu vừa như vô tình hỏi: “Bạn học Minh, con có bạn gái chưa?”

"Dạ? Không có ạ." Minh Lãng hai tay ôm dưa hấu, cúi người về phía trước vì sợ nước dưa hấu dính vào người, hơi ngẩng đầu lên nhìn người mẹ của Hạnh Vận.

Sắc mặt mẹ của Hạnh Vận hơi thay đổi, đột nhiên hướng Hạnh Vận hỏi: “Hạnh Vận, trưa nay gọi bạn nữ cùng lớp hôm qua đến đi, hôm qua cô ấy bận bịu cả ngày, còn chưa được ăn uống hẳn hoi. Mời cô ấy đến nhà ăn một bữa cơm coi như để cảm ơn."

Hạnh Vận không nói gì, trong lòng cảm thấy bất lực, cha mẹ anh luôn muốn sửa cái tính đồng tính của anh, điều này thực sự khiến cậu bất lực, nếu cậu thích con gái, còn cần cha mẹ phải sắp xếp như thế sao? Những gái theo đuổi cậu có thể sếp thành cả hàng dài.

"Mẹ, không cần đâu. Cô ấy không phải là người so đo như vậy." Hạnh Vận cố gắng cười dịu dàng nhất có thể, cậu thường làm như vậy khi phản đối yêu cầu và ý kiến ​​của người khác, để người khác không cảm thấy phản cảm khi bị cậu từ chối.

"Không được! Người ta đến giúp đỡ, quan tâm chu đáo là điều chúng ta nên làm. Chúng ta không thể vì người ta không để ý mà không làm được." Mẹ Hình không bỏ qua nói, dường như bà đã quên mất Minh Lãng cũng đến đây để giúp đỡ. Bà quan tâm đến cô ấy như vậy chính vì muốn đả kích anh, mặc dù bà thực sự không biết rằng Minh Lãng thích Hạnh Vận, nhưng bà muốn bóp chết từ trong trứng nước và không bao giờ để đứa con trai cưng của mình lại bị một người đàn ông làm tổn thương (dường như con gái đều hiền lành và không bao giờ làm tổn thương tình cảm của Hạnh Vận vậy.)

"Đúng vậy, mẹ chúng ta nói đúng, chỉ là một bữa ăn mà thôi, em việc gì phải băn khoăn?!"

“Mau gọi điện cho cô ấy đi.” Hình Hải trừng mắt nhìn Hạnh Vận, như thể cậu thật không hiểu chuyện và không nghe lời.

Bạn học của cậu đến rất nhanh chóng, nghe điện thoại xong một lát là đã tới rồi. Sự xuất hiện của cô thực sự khiến Minh Lãng nhận ra sự khác biệt. Sự phân biệt đối xử trọng nữ khinh nam quá là nghiêm trọng đi, đây rõ ràng là muốn con dâu, thèm đến điên rồi.

Cô gái vừa bước vào phòng đã bị mẹ Hình kéo ngồi cùng, ba người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế sofa dài trò chuyện, còn Hình Hải thì bị dồn sang chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh.

Hết lấy mời trà rồi đến trái cây, lại còn hỏi liên tục: "Cháu thích uống trà hay đồ uống? Ở nhà có đủ loại đồ uống, nước trái cây, coca, và còn có cái gọi là gì nhỉ? Hạnh Vận? Cái mà con mang về từ D thị, đưa cho Bội Bội dùng thử đi."

Bạn cùng lớp Hạnh Vận tên là Sầm Bội Bội, vừa bước vào phòng, cô ấy đã nói với người mẹ của Hạnh Vận rằng bà có thể gọi cô là Bội Bội. Đương nhiên mẹ Hình thích cách gọi thân thiết như vậy, nghe như người một nhà, hiệu quả này khiến mẹ Hình rất vui vẻ.

Một lúc sau, trên bàn trà đã chất đầy đồ, phần lớn đều tập trung ở giữa, bởi vì Sầm Bội Bội đang ngồi ở giữa ghế sô pha, tất cả đều là dành cho cô.

"Ăn trái cây đi, con thích ăn gì cứ tự nhiên, đến đây thì cứ coi như ở nhà vậy."

Lời của mẹ Hình nghe như thể cô ấy không phải là bạn cùng lớp Hạnh Vận mà là bạn gái Hạnh Vận lần đầu đến nhà.

Nhưng lại không thể bắt bẻ được gì từ lời nói này cả, chẳng qua chỉ là sự nhiệt tình, phản bác làm sao được? Hạnh Vận chỉ đành kệ cho bà nói, dù sao hôm nay dù nhiệt tình đến đâu thì ngày mai vẫn là bạn cùng lớp, bạn bè vẫn là bạn bè, sẽ không bao giờ trở thành gì khác.

Nhưng Minh Lãng ở bên cạnh lại có chút không thoải mái, nhìn thấy Hình gia tiếp đãi cô gái nồng nhiệt như vậy, đối xử với cô như con dâu tương lai, trong lòng Minh Lãng chua chát không chịu nổi. Biểu tình trên mặt không thể tự nhiên nổi, nhìn sang Hạnh Vận, cũng là một nụ cười ngốc nghếch, mặc cho cha mẹ gán ghép cũng không phản đối.

Nghĩ lại thái độ cự tuyệt của Hạnh Vận đêm hôm trước, Minh Lãng chợt cảm thấy tấm lòng của mình như đã bị chó ăn mất, Hạnh Vận là một tên vô lại, lang tâm cẩu phế, nhẫn tâm, lạnh lùng...

Đến buổi trưa, sắp đến bữa ăn, mẹ Hình sợ đồ ăn bà nấu không được đầy đủ chu đáo nên đặc biệt nhờ Hình Hải đặt đồ ăn ở nhà hàng, đồ ăn sẽ sớm được giao tới. Mẹ Hình thắp cơm, một bên gọi mọi người đến phòng ăn, một tay dắt tay Sầm Bội Bội, tay kia vẫy gọi Hạnh Vận: “Hạnh Vận, đến đây, đến đây, ngòi cạnh Bội Bội, đến đây.”

Ánh mắt Minh Lãng muốn phun ra lửa, từ nhỏ đến giờ Minh Lãng không nói muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, nhưng chưa từng có thứ gì hắn muốn mà không được, kể cả người yêu. Tuy nhiên trước Hạnh Vận, những người hắn thích đều là con gái, nhưng nếu hắn thích, chỉ cần ngoắc ngón tay, cô gái nào cũng sẽ ngoan ngoãn lao vào vòng tay hắn.

Phải cam chịu như thế này là lần đầu tiên, hắn có cảm giác như đồ của mình bị cướp mất, trong lòng tràn đầy tức giận và không cam lòng, nhưng hắn lại bất lực trước cha mẹ Hạnh Vận và cả Hạnh Vận.

"Cháu đi trước, trong nhà có chút việc."

Minh Lãng đi tới cửa phòng khách, đột nhiên nói lời này, sau đó quay người rời đi, mặc kệ Hình gia có bao nhiêu kinh ngạc cùng gượng gạo.

-----


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp