Hạnh Vận Dư Cung

Chương 4


3 tháng

trướctiếp

Minh Lãng khi không khóc khá đẹp trai, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, làn da trắng mịn, đôi mắt to đen láy sáng ngời, khuôn mặt luôn tràn ngập vẻ tự tin và kiêu ngạo, trông như một đứa trẻ được nuông chiều và lớn lên trong một gia đình khá giả.

Một bên khóe miệng nhếch lên, bộ dạng hư hỏng ấy không thể không khiến người khác càng thêm dung túng hắn, khi hắn cười với bạn, đôi mắt sáng long lanh, lông mày sinh động, bên má có một lúm đồng tiền nho nhỏ, nụ cười ấy sẽ khiến bạn có cảm thấy như đang tắm trong ánh nắng, mang đến tâm trạng tốt cho mọi người xung quanh.

Mẹ Hình cũng rất thích hắn, nhưng chỉ khi đó là ý muốn của con trai anh, bà bây giờ đây thần hồn nát thần tính, tất cả các chàng trai trẻ đều bị bà coi là kẻ thù tiềm ẩn, mặc dù xã hội này không có nhiều tình yêu đồng tính như bà tưởng tượng.

Mẹ Hình nở nụ cười khách khí, thái độ không xa không gần: "Bạn học Minh, con cũng dậy sớm thế."

“Vâng, dì, ở trường chúng con đều tập thể dục buổi sáng nên cũng quen rồi.” Minh Lãng chỉ mặc một chiếc quần đùi màu xanh dương và một chiếc áo thun xanh in hình con mèo Poko to tướng, trông tuỳ tiện mà dễ thương, toát lên hơi thở của tuổi trẻ.

< lang > ( Hình mèo Poko)

"Hạnh Vận và cậu bạn đi rửa mặt trước đi. Mẹ sắp nấu xong rồi đây."

"Vâng ạ." Hạnh Vận vừa trả lời vừa kéo tay Minh Lãng rời khỏi bếp. Sau lưng anh, mẹ cậu lại hô lên: "Xong thì gọi điện cho anh trai con, hỏi xem khi nào họ đến."

“Con biết rồi, mẹ.” Hạnh Vận trả lời.

“Mẹ cậu muốn cậu cưới một cô gái à?” Vừa bước vào phòng tắm, nụ cười liền biến mất, cững ngắc như một tấm bìa các-tông.

"Ừ." Hạnh Vận khẽ hừ một tiếng, ánh mắt cố ý nhìn sang nơi khác, không dám nhìn Minh Lãng. Dư âm của chuyện tối qua vẫn còn đó, Hạnh Vận không biết Minh Lãng nghĩ thế nào, nhưng trong trong lòng cậu vẫn thấy không tự nhiên, luôn cảm thấy như đang mắc nợ hắn.

"Cậu thì sao? Nghĩ thế sao?"

"Ah?"

"Tôi nói cậu……"

"Cốc, cốc."

"Gõ cửa, anh trai tôi về rồi, tôi ra mở cửa." Hạnh Vận nhảy ra từ sau lưng Minh Lãng và chạy đi, không giống như vội đi mở cửa mà giống như đang chạy trối chết.

Ánh mắt u ám của Minh Lãng nhìn theo bóng lưng của cậu ấy, kẻ đào ngũ!

Hình Hải vừa đến, căn phòng trở nên náo nhiệt, cha Hình cũng đã thức dậy, đi vào phòng khách. Cha Hình tính tình tốt, luôn cười haha, Hình Hải thì cởi mở, hào phóng, có hai người này ở nhà, một hồi là tiếng cuòi haha của cha Hình, một hồi là tiếng cười lớn của Hình Hải. Hai người họ có thể khiến ngôi nhà trở nên náo nhiệt như một bữa tiệc liên hoan.

Tính cách ôn hoà của Hạnh Vận giống mẹ hơn, hai người luôn lặng lẽ mỉm cười nhìn những người kia đùa giỡn. Vợ mới cưới của Hình Hải cũng là người dịu dàng, lông mày lông mi tinh tế, làn da trắng hồng, dáng người rất gầy, bước đi nhẹ nhàng, thực sự có cảm giác như cành liễu trước gió.

Hạnh Vận rất thích chị dâu nhỏ nhắn như chim này, cậu cảm thấy rất xứng đôi với anh trai mình, một người hướng ngoại, một người hướng nội, một người thô một người tinh tế, giống như sự cân bằng axit-bazơ. Cậu cảm thấy hai người họ là một cặp hoàn hảo.

Mặc dù trước khi kết hôn nàng dâu mới cũng thường đến nhà chơi, nhưng tất nhiên không giống như bây giờ, cô vẫn rất ngượng ngùng, ngồi trên ghế sô pha chỉ mím môi cười nhẹ.

Vừa thấy mẹ Hình định làm gì đó, lập tức liền đứng dậy muốn giúp đỡ, khiến cả nhà có chút cũng trở lên căng thẳng.

Minh Lãng ghé vào tai Hạnh Vận nói: “Chị dâu của cậu có chút giống người xưa, làm tân nương rồi mà vẫn quy quy củ củ.”

Hạnh Vận cũng cảm thấy như vậy, liền cười hì hì. 

Chị dâu đoán được là đang nói đến mình, liền xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu giả vờ chỉnh lại gấu váy, Hình Hải lập tức dùng ánh mắt sắc bén nhìn sang, không phải để trả thù cho vợ mình, mà vì động tác giữa hai người họ có vẻ quá thân mật.

Hạnh Vận lập tức hoảng sợ nhích người qua một chút, cách Minh Lãng ra một khoảng. 

“Minh Lãng, cậu được phân đến đâu?” Hình Hải hoàn toàn chuyển sự chú ý của mình khỏi câu chuyện về chợ rau mà cha anh vừa kể lên người Minh Lãng.

"Em giống Hạnh Vận, đều tới Bắc Kinh, cậu ấy ở trung tâm điều phối, em ở hậu cần." Minh Lãng lơ đễnh ăn ngay nói thật.

Kết quả khiến cho cha Hình và mẹ Hình lập tức chú ý đến anh.

"Này, ta nghe Hạnh Vận nói nhà con ở thành phố D phải không?" Cha Hình hỏi.

"Vâng, chú."

“Ta cũng nghe nói cha cậu rất có tiếng tăm ở thành phố D.”

"A ~ đó đều là phóng đại, tiếng tăm gì chứ, ông ấy chỉ là một thương nhân mà thôi." Minh Lãng không biết tại sao Hình gia lại đột nhiên để ý đến hắn như vậy, trong lòng lập tức bắt đầu suy nghĩ.

"Ồ, ồ, con là con một trong nhà hả?"

"Vâng."

"Vậy tại sao ~ họ lại để cậu đi đến nơi xa xôi như vậy? Cha mẹ cậu không nhớ cậu à. Nghe nói có lực lượng hải quân ở gần thành phố D mà ha?" Chiếc quạt hương bồ của Cha Hình đang phe phẩy. Dù trong nhà có bật quạt điện, nhưng lúc nào ông áy cũng phe phẩy chiếc quạt hương bồ trên tay, dường như không phải để giải nhiệt mà chỉ đơn giản là vì để giải quyết 1 việc gì đó*.

"Ách ~" Minh Lãng có chút không nói nên lời khi được hỏi câu này, suy nghĩ hồi lâu, hắn chỉ có thể trả lời úp mở: "Vẫn ổn, vẫn ổn, họ đều bận sẽ không quá nhớ cháu.”

Câu trả lời khô khan này khiến bầu không khí trở nên gượng gạo.

Mọi người ngồi im lặng một lúc, mẹ Hình vội vàng đứng dậy nói: “Mẹ đi bổ dưa hấu.”

“Mẹ, để con đi.” Vợ Hình Hải cũng lập tức đứng dậy.

Mẹ chồng và con dâu cùng nhau vào bếp.

Bốn người đàn ông trong phòng khách trò chuyện về những chủ đề khác, gần đây trung ương……

Không biết tại sao, mỗi khi đàn ông không có gì để nói, họ sẽ bắt đầu nói đến chủ đề chính trị.

-----

 

(*) Câu gốc nè: 似乎也不是为了凉快而是单纯就是为了一个应儿事, Rui ko biết dịch sao cho hay hơn nữa huhu.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp