Hạnh Vận Dư Cung

Chương 6


3 tháng

trướctiếp

"Minh Lãng."

Hạnh Vận nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn thấy Minh Lãng đang thu dọn đồ đạc.

Khi Minh Lãng nghe thấy Hạnh Vận bước vào, nhưng không hề quay đầu lại mà  tiếp tục sếp đồ vào túi du lịch.

“Minh Lãng, cậu sao thế?” Hạnh Vận dè dặt hỏi, sợ đụng vào nghịch lân của Minh Lãng lần nữa, “Có phải nhà tớ đã làm gì khiến cậu không vui không?”

“Không.” Minh Lãng ủ rũ đáp lại.

"Cậu sao vậy? Tại sao đột nhiên muốn rời đi?"

"Có việc."

Minh Lãng kéo mạnh dây kéo ba lô, phát ra âm thanh chói tai. Minh Lãng một tay xách ba lô lên, vẻ mặt âm trầm rời đi.

"Minh Lãng ~~" Giọng Hạnh Vận có chút lo lắng, cậu một tay ôm chặt cánh tay Minh Lãng, nhìn thẳng vào mặt Minh Lãng, giọng điệu van xin: "Đừng như vậy, được không?"

"Cậu cứ như vậy mà rời đi, nhà chúng tôi biết phải làm sao?"

"Tôi có việc phải làm."

“Vậy có thể ăn xong bữa trưa rồi mới đi có được không?”

"Không được."

Hạnh Vận bất lực giằng co với Minh Lãng, cố gắng thuyết phục hắn, nhưng thái độ lạnh lùng của Minh Lãng khiến cậu không thể nói được lời nào, nhưng lại cũng không thể để Minh Lãng rời đi.

Hạnh Vận tựa vào cửa, nhìn Minh Lãng rồi lại cúi đầu nhìn xuống đất, bụng kêu ùng ục ùng ục, cậu muốn nói gì đó nhưng nửa ngày cũng không thốt ra được lời nào.

Minh Lãng cũng không vội, chỉ đứng đó như tượng gỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, mặc cho Hạnh Vận làm khó dễ cũng không nhìn cậu.

"Minh Lãng, coi như tôi xin cậu được không? Đừng đi có được không? Dù gia đình tôi có làm gì sai, nể mặt mũi của mình, đừng so đo, được không?"

Thân thể cứng ngắc của Minh Lãng dường như có chút thả lỏng, các cơ trên cánh tay cũng không còn cứng ngắc nữa.

“Ít nhất hãy ăn xong rồi mới đi, nhé?” Hạnh Vận cảm nhận được tâm trạng thả lỏng của Minh Lãng nên lập tức tiếp tục cầu xin. Tính tình của Minh Lãng có chút bướng bỉnh, Hạnh Vận biết rằng, họ đã quen nhau được năm năm, rất hiểu tính cách của nhau. Lúc nãy cha mẹ cố ý thân thiết với Bối Bối mà xa lánh hắn, đã khiến hắn khó chịu, nhưng Hạnh Vận không ngờ rằng nó lại làm Minh Lãng kích động đến thế.

Thực ra, bầu không khí trong phòng ăn lúc này cũng rất kỳ quái, Minh Lãng đột nhiên nổi giận, khiến cha mẹ Hình và Hình Hải càng chắc chắn rằng anh chàng này có ý với--- Hạnh Vận.

Vợ của Hình Hải và cô bạn học vẫn ngồi đó bối rối không biết phải làm sao. Cha Hình bình tĩnh nói: "Chúng ta ăn cơm thôi, không cần để ý bọn họ."

Trong nhà ba người đã giao lưu ánh mắt, người này, người xấu, đi thì kệ hắn đi.

Hạnh Vận tốt xấu cũng đã thuyết phục được Minh Lãng thay đổi ý định và không kiên quyết muốn rời đi nữa, nhưng điều kiện là ăn xong sẽ rời đi và Hạnh Vận sẽ đi cùng hắn.

Hạnh Vận biết rằng nếu cậu cùng Minh Lãng rời đi lúc này, gia đình cậu chắc chắn sẽ bắt đầu suy nghĩ đủ thứ, suy đoán linh tinh. Nhưng không có cách nào, Minh Lãng tức giận bướng bỉnh giống như con lừa, không thèm nói lý. Hạnh Vận chỉ đành dỗ hắn trước rồi mới nghĩ cách giải thích với gia đình.

Hạnh Vận và Minh Lãng lần lượt trở lại phòng ăn, kết quả là mấy người kia không thèm đợi họ mà đã bắt đầu ăn. Điều này khiến Minh Lãng trong lòng có chút đau xót, đây rõ ràng là không giữ hắn lại, vậy dáng vẻ bối rối của Hạnh Vận lúc nãy còn ý nghĩa gì nữa? Dường như hắn mới là người khiến họ khó xử.

Hạnh Vận sửng sốt một chút, lập tức cười xoà: "Ba, mẹ, Minh Lãng và con xuống lầu một lát sẽ quay lại. Mọi người ăn cơm trước đi."

“Ah?” Mẹ Hình ngạc nhiên kêu lên.

“Em đi cái gì mà đi?!” Hình Hải vẻ mặt tức giận.

"Không sao đâu, chiều mai Minh Lãng phải về rồi, nóng lòng muốn mua chút thổ sản, nhà cậu ấy quả thật có việc nên phải về ngay. Mọi người ăn trước đi, lát nữa chúng con sẽ quay lại." 

"Hạnh Vận~"

"Không cần để lại đồ ăn cho chúng con."

Hạnh Vận nhanh chóng kéo Minh Lãng chạy đi.

Sau khi đi xuống lầu, Minh Lãng đột nhiên bật cười.

Hạnh Vận liếc nhìn hắn, vừa rồi trên mặt hắn còn mây đen dày đặc, mà giờ lại cười ranh mãnh, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm đã đạt được mục đích.

Ánh nắng giữa trưa chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp nghịch ngợm của hắn, càng làm khuôn mặt ấy trở lên rạng rỡ.

"Cậu!" Hạnh Vận thở dài, sau đó cười lớn.

“Hây, chúng ta đi đâu đây?” Minh Lãng cố ý thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi.

"Đi ăn đi, lần trước không phải cậu nói thích món thịt nướng ở quê sao? Chúng ta đến đó đi."

Minh Lãng vô cùng vui vẻ, đi đến sân sau của khu dân cư, lấy xe, hai người vui vẻ đi ăn trưa.

Ăn tối xong liền giả vờ mua vài món quà lưu niệm rồi mang về.

Vừa đến cửa, Minh Lãng đã tóm lấy Hạnh Vận và nói: "Vào lấy đồ rồi đi luôn." Hắn ta nói một cách mạnh mẽ.

Hạnh Vận cúi đầu không nói gì.

"Có phải cậu không muốn rời đi phải không?" Sắc mặt Minh Lãng lập tức thay đổi, hai mắt dựng lên, trừng mắt nhìn Hạnh Vận. Hạnh Vận cúi đầu, ánh mắt đó chỉ có thể nhìn chằm chằm đỉnh đầu cậu.

"Hmm~ừm~Minh Lãng, tôi~" Hạnh Vận không thể nói được những gì cậu muốn nói, cậu muốn nuốt lời, nhưng lời đã nói ra thực sự khó mà nuốt trở lại.

"Minh Lãng~~tôi~~"

"Được rồi! Đừng nói nữa! Không muốn đi thì đừng đi. Ý của cậu tôi đã hiểu. Không phải cậu chỉ muốn ở nhà tìm bạn gái rồi kết hôn thôi sao?!"

"Tôi sẽ không làm chậm trễ cậu, tôi đi đây! Tôi sau này sẽ không bao giờ làm phiền cậu nữa! Được chưa!" Minh Lãng kéo Hạnh Vận đang đứng ở cửa ra, chạy lên lầu.

-----

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp