Hạnh Vận Dư Cung

Chương 3


3 tháng

trướctiếp

Gió đêm mát lạnh thổi qua cửa sổ đang mở, Hạnh Vận ngồi bên cửa sổ hút thuốc, hóng gió.

Nếu vừa rồi mẹ không gõ cửa, cắt ngang những suy nghĩ rối như tơ vò, thì Hạnh Vận thực sự không biết phải làm sao. Cậu bị Minh Lãng ép vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Từng câu nói của Minh Lãng: “Hãy cho tôi một cơ hội và cho chính em một cơ hội. Đừng từ chối tôi, nếu em không đồng ý, tôi có thể đợi, bao lâu tôi cũng sẽ đợi. Tôi không tin là tôi không thể đợi được em”. Giọng điệu cố chấp và tuỳ hứng đó không cho cậu cơ hội phản bác. Từng giọt nước mắt rơi xuống khiến Hạnh Vận càng thêm bối rối và không biết phải làm gì. Không hề giống Minh đại thiếu gia ngày nào cũng treo trên miệng nở nụ cười đùa cợt, bá đạo, bỡn cợt, sắc bén và tinh quái. Chưa bao giờ thấy sự yếu đuối trên người hắn. Thế mà hôm nay bờ mi hoen lệ, thậm chí còn rơi nước mắt.

Ôm lấy cậu, cầu xin, van nài cậu.

Điếu thuốc cháy gần hết, bỗng bỏng đến ngón tay, Hạnh Vận giật mình nhảy khỏi ghế, vội vàng phủi xuống tàn thuốc đang cháy dở.

Hạnh Vận châm một điếu thuốc khác, nhưng lại không ngồi xuống nữa mà tựa thẳng vào trước cửa sổ.

Màn đêm dần kéo xuống, mặt trăng đã dần biến thành một hình tròn nhỏ nhợt nhạt.

Sương mù càng ngày càng dày đặc, tập hợp trước cửa sổ, cảm giác như sắp tràn cả vào phòng.

Hạnh Vận cảm thấy mình như đang trong đám sương mù, lòng tràn ngập Chai rối, mơ hồ. Từ sau khi bệnh nặng một hồi, không còn ai trong nhà nhắc đến cái tên Cung Hỉ, Thế nhưng, Hạnh Vận biết rằng sự việc này đã khiến gia đình cậu tổn thương, bây giờ mỗi lần họ nghe thấy bài hát "Cung hỷ phát tài" của Lưu Đức Hoa đều sẽ ngay lập tức chuyển kênh. Vì vậy, khi Minh Lãng lần nữa xuất hiện ở Hình gia, thái độ của cả nhà không phải là cảm kích mà là cảnh giác.

Trước khi Hình Hải kết hôn Minh Lãng chưa từng tới Hình gia, anh luôn ở khách sạn bên ngoài, lần này người ta đến giúp đỡ, gia đình đương nhiên không thể đuổi anh ra ngoài ở. Dù vậy, cũng là Hạnh Vận ở phòng của Hình Hải, nhường phòng của mình cho Minh Lãng.

Trong nhà chỉ cần Minh Lãng có một chút cử chỉ trìu mến đều sẽ bị Hình Hải nhìn bằng ánh mắt hung dữ, sắc mặt mẹ cậu cũng sẽ lập tức trở nên mất tự nhiên. Hạnh Vận biết rằng mọi người trong nhà đều đang lo sợ, sợ rằng cậu sẽ lại bị tổn thương.

Hy vọng cậu sẽ giống như anh trai, có thể tìm được một cô gái bình thường, kết hôn, sinh con và sống một cuộc sống hạnh phúc.

Nhưng cậu thực sự không làm được, cưới một cô gái mà cậu không hề yêu, rồi sống chung một mái nhà, ngày nào cũng ngủ chung giường... Cậu không thể làm được, vả lại cậu không thể làm tổn thương một cô gái vô tội như thế được.

Cậu cũng không thể chấp nhận Minh Lãng, mối quan hệ giữa cậu và hắn là tình bạn chứ không phải tình yêu.

Quá khứ đều đã qua, Hạnh Vận không phải là người cố níu lấy quá khứ, nhưng không biết tại sao, cậu không còn cảm thấy yêu bất cứ thứ gì, cũng không hề nhắc đến ** muốn yêu.

Chuyện của Minh Lãng, cậu cũng chỉ có thể từ chối, mối quan hệ giữa hai người sau này sẽ tiếp tục như thế nào đều sẽ do anh ấy.

Cậu không thể lừa dối trái tim mình, càng không muốn lừa dối Minh Lãng vì sự ích kỷ của bản thân.

Trời đã sáng, Hạnh Vận vẫn còn chưa muốn ngủ, có lẽ mẹ anh đã thức dậy, cậu đã nghe thấy tiếng người di chuyển ở bên ngoài.

Hạnh Vận mở cửa bước ra ngoài, quả nhiên mẹ đã dậy và đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, bà nhìn thấy Hạnh Vận, lo lắng hỏi: "Hạnh Vận, sao con dậy sớm thế? Còn chưa đến sáu giờ, ngủ thêm chút nữa đi.”

Hạnh Vận nhẹ nhàng nói: "Con không ngủ nữa đâu mẹ. Bữa sáng có món gì vậy? Con đến giúp mẹ."

“Thôi, thôi, con thì biết làm gì? Nếu không muốn ngủ nữa thì về phòng nằm một lát đi, hôm qua đã vất vả cả ngày rồi. Mẹ chỉ nấu tí cháo với hai đĩa rau thôi. Hôm nay có bạn học của con ở, anh trai đưa chị dâu tới, nên phải tỉ mỉ hơn một chút."

“Ồ, để con giúp mẹ .” Hạnh Vận chả biết làm gì, đứng trong bếp nhìn mẹ bận rộn nhưng lại chả biết xuống tay từ đâu.

" Thôi, thôi, con thì biết làm gì? Đúng rồi, Hạnh Vận à, bạn học kia của con, cô gái làm phù dâu cho anh trai con ấy, con và cô ấy… thế nào?"

"Á? Cô ấy!" Hạnh Vận cười gượng hai tiếng, "Con và cô ấy là bạn cùng lớp, chỉ là bạn bè bình thường thôi."

“Hạnh Vận à.” Giọng mẹ Hình lộ ra sự dịu dàng trìu mến: “Mẹ già rồi, anh con cũng đã lấy vợ, mẹ không lo gì khác, mẹ chỉ lo cho con thôi. Bây giờ con cũng tốt nghiệp rồi, sắp phải nhập ngũ, cũng không có ai chăm sóc…” Giọng mẹ Hình nghẹn ngào nói: “Làm sao mẹ có thể yên tâm được?”

"Mẹ ~" Lòng Hạnh Vận chua xót, cậu bước tới ôm lấy mẹ: "Mẹ yên tâm, con có thể tự chăm sóc bản thân, con đã trưởng thành rồi mà, không phải sao?"

"Con dù bao nhiêu tuổi thì vẫn là bé con của mẹ. Hơn nữa, sức khỏe của con vốn đã không tốt, trong quân ngũ còn gian khổ như vậy, làm sao mẹ có thể yên tâm?!" Mẹ Hình dường như hơi tức giận. Bà vừa nói vừa nặng nề nắm chặt tay cậu, bỏ lại đồ ăn trên thớt: “Muốn để mẹ yên tâm thì hãy nhanh chóng tìm người kết hôn như anh trai con, tìm được cô gái tốt, mẹ sẽ an tâm hơn bất cứ thứ gì. Nếu không! Mẹ với cha con, dù có chết cũng không thể nhắm mắt!

"Mẹ!" Hạnh Vận nghe được lời nói tàn nhẫn của mẹ, anh cảm thấy như bị kim đâm đau đớn: "Nói gì mà chết với sống, cha mẹ mới sáu mươi, còn có thể sống mấy chục năm nữa."

"Con phải để chúng ta bớt lo lắng, thì mới có thể sống mấy chục năm!" Mẹ Hình cau mày, vẻ mặt vẫn có chút tức giận, lệ nơi khóe mắt còn chưa khô, đôi tay lại tiếp tục bận rộn với bữa sáng.

"Mẹ không biết, con phải nhanh chóng tìm con dâu cho mẹ, rồi kết hôn."

"Chào buổi sáng dì!" Mẹ Hình đang nói thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo từ phía sau.

 -----


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp