Hạnh Vận Dư Cung

Chương 2


3 tháng

trướctiếp

Hạnh Vận với khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hảo, mềm mịn như trứng bóc vỏ. Một đôi mắt đen sáng, mở to đầy hưng phấn nhìn những người xung quanh, cái miệng nhỏ nhắn như quả anh đào đang thổi bong bóng.

"Con anh đẹp quá!"

"Ừ, đứa trẻ này thật trắng trẻo và có đôi mắt to..."

Giữa những lời khen ngợi, cha Hình chen đến trước cửa đăng ký hộ khẩu.

“Đồng chí, tôi đăng ký hộ khẩu cho con tôi.” Cha Hình đưa ra hộ khẩu và giấy khai sinh của đứa trẻ.

"Bé tên là gì?"

"Hình Vận."

"Hạnh Vận, tên hay nhỉ." Nhân viên đăng ký hộ khẩu lắc cây bút, suýt nữa thì viết sai, có điều, người ta là cảnh sát nhân dân, vẫn là nghiêm túc viết hai chữ "Hình Vận" lên trang thứ hai.

Từ nhỏ, bé Hạnh Vận đã được mọi người vô cùng yêu quý, đặc biệt là ông bà nội. Mặc dù gia đình ông không giàu có như gia đình nhà họ Giả nhưng đều sủng bé giống như Giả Bảo Ngọc.

Nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Thật giống như là ‘vớ được ngọc trai’.

Có điều Hình Vận đúng là may mắn, từ nhỏ tính tình ôn hoà, điềm tĩnh, được gia đình cưng chiều như vậy cũng không nuôi ra tật xấu nào. Cậu không bao giờ kiêu ngạo vì được sủng ái, ngược lại hiền lành hiểu chuyện, học giỏi hơn con nhà người khác.

Điều khiến cha mẹ Hình càng vui mừng hơn là mối quan hệ giữa hai anh em cũng rất tốt, Hình Hải chưa bao giờ ghen tị vì em trai được cưng chiều, ngược lại, từ nhỏ đã biết bảo vệ em, yêu thương em trai kém mình 4 tuổi hơn cả cha mẹ. Em trai lúc nào cũng dính lấy anh trai, ai cho đồ ăn ngon hay đồ vui gì cũng sẽ giữ lại cho anh trai, hai anh em cùng ăn cùng chơi.

Một gia đình hòa thuận như vậy khiến hàng xóm hâm mộ không ngớt.

Nhưng gia đình nào cũng vậy, mỗi gia đình đều có niềm vui nỗi buồn riêng. Dù lúc đầu Hạnh Vận vô cùng vì sinh được cậu út trước khi có chính sách mới. Nhưng hai đứa con, nghĩa là phải lo hai phần việc, hơn nữa hai vợ chồng cùng là công nhân viên chức. Cha mẹ Hình tuy Hạnh Vận nhưng đồng thời cũng phải trả giá rất nhiều.

Con trai cả Hình Hải từ nhỏ đã nghịch ngợm, ngứa da ngứa đòn. Hơn nữa, thân thể lại cường tráng và khỏe mạnh, dù ở trường hay ở nhà, cậu đều là đại ca của những đứa trẻ cùng tuổi. Nghịch đến độ nếu mặt trăng có sợi dây thừng thì nó cũng trèo dây thừng mà lên, chặt lấy vài cây quế. Học hành thì không nhập tâm, gây hoạ thì số zách.

Từ nhỏ đến lớn, tìm giáo viên tìm cha mẹ, không phải để bồi thường tiền cửa kính, thì để trả tiền thuốc men cho những đứa trẻ bị đánh.

Mãi đến khi vào đại học, phải tự lo các khoản chi phí thì mới xem như bớt được tí hoạ.

Người con thứ hai là Hình Vận thì khác, từ nhỏ đã ngoan ngoãn, học giỏi. Nhưng những đứa trẻ ngoan cũng có những lo lắng của những đứa trẻ ngoan. Hạnh Vận có hai tật xấu, thứ nhất là khả năng tự chăm sóc bản thân kém. Tứ chi lười biếng, ngũ cốc không biết phân biệt, việc nhà cũng không biết làm, luộc trứng cũng không biết đổ nước vào nồi rồi mới cho trứng vào. Nhưng mẹ Hình không mấy quan tâm đến điều này, bà nghĩ để sau này tìm một cô con dâu tốt để nó chăm sóc con trai.

Người xưa vẫn nói: Người nào mệnh nấy*? Con trai bà như thế này thì con dâu chắc chắn sẽ là người phụ nữ đảm đang, việc gì cũng có thể làm được.

Còn một tật xấu nữa, mà cũng không thể coi là tật xấu, đó là từ nhỏ cậu đã quá được lòng các cô gái, người vừa đẹp tính cách lại tốt nên từ mẫu giáo đến cấp 3, lúc nào cũng có con gái vây quanh. Vào ngày lễ tình nhân và ngày sinh nhật, quà của các cô gái ấy có thể chất thành núi.

Mẹ Hình luôn lo lắng vì sợ con trai mình sẽ yêu sớm mà làm chậm trễ việc học. Làm hỏng cây giống tốt của nhà họ Hình.

Các giáo viên đều nói, Hình Vận, nếu em học tập chăm chỉ có thể đỗ vào được Thanh Hoa Bắc Đại đấy.

Đó là ước mơ của nhiều bậc cha mẹ.

Tuy nhiên, khi Hình Vận tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu đã không đăng ký vào Thanh Hoa hay Bắc Đại. Cậu chọn “Học viện sĩ quan Hải quân”, cậu nói muốn trở thành quân nhân, bảo vệ biển đảo, giữ gìn Tổ quốc.

Mặc dù cha mẹ cậu thực sự không muốn cậu đi nhưng cuối cùng họ vẫn tôn trọng ý kiến ​​​​của cậu.

Mùa hè năm đó, Hình Vận nhận được giấy báo nhập học như mong muốn, cậu hào hứng xách ba lô lên đường đến thành phố biển đó. Bắt đầu một cuộc sống mới.

"Hình Vận."

"Có."

"Ừ, một cái tên hay. Thế nhưng gọi nó là Hạnh Vận thì càng thuận mồm hơn."

"Haha, vâng thưa thầy. Mọi người thường gọi em là Hạnh Vận."

Thầy giáo điểm danh ngước mắt lên nhìn xuống, nam sinh tên Hạnh Vận này là một thanh niên rất đẹp trai với nét mặt thanh tú.

Ngay từ ngày đầu tiên đến trường, tên của Hình Vận đã trực tiếp được đổi thành Hạnh Vận.

"Cung Hỉ."

"Có."

"Ồ! Hai người có cái tên vui mừng như vậy lại học cùng lớp! Thật trùng hợp!"

Thầy giáo cũng vô thức nhìn Cung Hỉ, khá lắm! Anh chàng da đen to lớn! Cao to vạm vỡ, giống như một người lính.

Hạnh Vận và Cung Hỉ lúc này cũng nhìn nhau, đây là lần đầu tiên họ quen biết nhau.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, đã cảm thấy đối phương rất vừa mắt, rất thoải mái.

Sau giờ học cùng nhau hút thuốc và buổi trưa cùng nhau xuống căng tin dùng bữa.

Buổi tối, Cung Hỉ chuyển từ 306 đến 303, đổi giường ký túc xá với Cảnh Huy. Rốt cuộc vì sao lại đổi thì Hạnh Vận cũng không hiểu.

Không lâu sau cả hai đã trở thành những người bạn thân như hình với bóng. Ở trường, thấy Cung Hỉ thì sẽ thấy Hạnh Vận. Nếu bạn muốn gặp Cung Hỉ, tìm thấy Hạnh Vận, thì hai giây sau sẽ tìm thấy Cung Hỉ.

Cho dù sở thích của hai người khác nhau rất nhiều:

Thư viện trường

"Hu~hu~hêi~hêi~hêi~"

"Này, này, Cung Hỉ, Cung Hỉ, dậy đi, dậy đi."

“Hả?” Cung Hỉ mở đôi mắt mơ hồ, ngơ ngác nhìn tứ phía rồi nằm xuống bàn.

"Tớ đã ngủ ư?"

"Cậu không chỉ ngủ quên mà quan trọng là cậu còn ngáy."

"Hả? Vậy thì câu xem nhanh đi, xem xong chúng ta về ký túc xá ngủ."

"Ừ, được."

Cung Hỉ lại ngủ tiếp.

Hạnh Vận lại vùi đầu xem "Khoa học công nghệ quân sự và chiến tranh tương lai"

Sân bóng rổ

Cung Hỉ bước một bước về phía trước, lách qua hai hậu vệ đối phương, sau đó tiến lên một bước, quả bóng hoàn hảo ném vào rổ.

Mấy người xung quanh sôi nổi hò reo.

Chỉ có người ngồi dưới bóng cây phía xa vẫn đắm chìm trong cuốn sách như mọi khi, cả mí mắt cũng không buồn nhấc lên.

Nhưng Cung Hỉ, chỉ cần nhìn thấy bóng người kia, liền cảm thấy khí lực tràn trề, từng lỗ chân lông đều đang kêu gào.

Dẫn bóng, lách người, ném bóng vào rổ. Một loạt động tác.

Lại là một trận reo hò.

Dưới ánh mặt trời thiêu đốt, Cung Hỉ cường tráng đen sạm bị năng chiếu đỏ hồng, mồ hôi trên mái tóc ngắn phản chiếu dưới ánh nắng, chiếc áo ba lỗ màu xanh lá cây ướt đẫm mồ hôi, dán chặt vào thân hình cường tráng của anh.

Anh sải bước ra khỏi sân và chạy thẳng đến cái cây.

“Đây, uống nước đi.” Hạnh Vận nhìn bóng dáng cao lớn đi tới, đưa nước khoáng đã chuẩn bị từ lâu cho anh. Sau đó anh đứng dậy, chắp tay sau lưng, vỗ nhẹ vết đất trên mông.

"Mẹ kiếp, cậu lúc nào cũng đọc sách, không ra sân bóng mà chơi."

"Tớ không đi, cậu biết tớ không thích bóng rổ mà."

"Được rồi, cậu đợi thêm một lát nữa rồi chúng ta cùng nhau đi bơi."

"Ừ."

Sở thích chung hiếm có là cả hai đều thích bơi lội.

Những thứ còn lại hoàn toàn trái ngược, không hề có điểm chung.

Một người thích vận động, chơi bóng rổ, bóng đá, đấm bốc và taekwondo. Chỉ cần liên quan đến thể thao là đều thích.

Người còn lại không thích vận động, đọc sách, chơi điện tử, ngồi ngơ ngác và ngủ là những mục yêu thích nhất.

Tuy nhiên, hai người là bạn tốt.

Theo như Cung Hỉ nói, chính khí chất của họ đã thu hút nhau. Anh nói rằng Hạnh Vận giống như một lỗ đen, có một nguồn năng lượng nào đó luôn có thể thu hút anh mà không cần lí do.

-----

 

(*) Raw搬不倒不倒翁的意思 ), 尖尖腚. Dịch không nổi, Rui tự biên theo ý hiểu nghen😊

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp