Hạnh Vận Dư Cung

Chương 1


3 tháng

trướctiếp

Đó là mùa đông năm 1980. Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, tuyết rơi dày hơn nhiều so với những năm trước.

Trong một thị trấn nhỏ ở phía bắc Đông Bắc Trung Quốc, tên là Tiểu Thành, có gia đình anh Hình sống ở góc đông nam thị trấn.

"Mẹ bọn trẻ, dậy rồi à? Sao em không đốt bếp lò lên?" Cha Hình mở cửa phòng của gian ngoài, lấy tay phủi nhẹ lớp tuyết trên người, vừa bước vào nhà vừa hét lớn.

"Cha bọn trẻ, anh về rồi ...Ôi~~ Em không ổn rồi, em..."

“Mẹ, mẹ.” Con trai lớn Hình Hải chui ra khỏi tay cha, chạy nhanh vào nhà.

" Mẹ bọn trẻ, em thế nào rồi?"

“Có lẽ em sắp sinh…Em, bụng em đau …”

Mẹ Hình đã mang thai hơn 8 tháng, chống chiếc bụng to, một mình ở nhà chờ chồng đi làm ca đêm về.

Cha Hình vừa mới trực ca đêm về, anh đến đón đứa con trai lớn từ nhà bà nội trước, sau đó mới ra sức xe ngược gió dưới trời tuyết dày đặc như lông ngỗng trở về nhà.

Theo lý mà nói, vợ anh lẽ ra phải hơn hai mươi ngày nữa mới sinh, nhưng sáng sớm nay không biết tại sao, trong lòng anh luôn hoảng hốt, cứ cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra, khiến anh cảm thấy bất an.

"Sao thế? Sao lại sắp sinh rồi?"

"Có thể là sinh non. Đưa em đến bệnh viện nhanh lên!"

Nhìn cha của đứa trẻ đang loay hoay lo lắng, mẹ Hình sâu sắc cảm thấy rằng  người cha này đôi khi thật không đáng tin cậy.

Trong gió tuyết, cha Hình vất vả kéo xe ở phía trước, trên xe là mẹ Hình đang vô cùng đau đớn, phía sau là thím Lưu nhà bên và Ngô đại ca ở cuối sân phía đông đang đẩy xe.

“Con trai, con có thể đi từ đây sang sân đằng kia tìm ông bà nội được không?”

“Ân, có thể.” Hình Hải mới bốn tuổi, một bộ dáng tiểu nam tử hán, gật đầu thật nhanh.

“Vậy thì nhanh chóng đến nhà ông nội và nói với ông bà nội rằng mẹ con sắp sinh.”

“Con hiểu rồi.” Hình Hải hét lớn, giọng nói non nớt truyền đi trong tiếng gió gào thét, chỉ lướt qua tai cha Hình trong giây lát rồi biến mất không dấu vết.

"Con trai, nặng ba cân mốt, mẹ tròn con vuông." Khi y tá từ phòng cấp cứu đi ra báo tin vui cho cha Hình, cha Hình đã ngồi xổm trên mặt đất mà khóc.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên sinh con nhưng đứa bé lại sinh non, trên đường đi nước ối đã bị vỡ. Dọc đường đi trong gió tuyết, anh tưởng chừng như sắp mất đi vợ và đứa con chưa chào đời, anh dùng hết sức lực kéo xe về phía trước, nhưng chiếc xe dường như nặng cả ngàn cân, dù anh bước về phía trước càng lúc càng nhanh, nhưng anh luôn cảm thấy mình bước đi quá chậm, chậm đến mức sắp trở thành một người đàn ông trắng tay. Nỗi lo lắng, sợ hãi của anh lúc đó còn giày vò hơn cả việc ném anh ấy vào chảo dầu rồi đảo qua đảo lại mười tám lần.

"Con trai ngốc, sao con còn ngồi xổm ở đây khóc lóc? Còn không mau về nhà báo tin vui cho cha con đi? Còn nữa, mang cho mẹ tất cả những đồ trẻ con mà mẹ đặt trên giường.” Mong ngóng đứa cháu trai chào đời, bà cụ đã chuẩn bị sẵn quần áo, tã, bình sữa và chăn bông cho đứa bé từ sớm.

“Còn nữa, đến nhà chị cả và chị hai con và bảo họ đến bệnh viện ngay lập tức.”

"Mẹ, các chị vẫn còn đang làm việc."

"Không được, cháu trai của ta mới sinh ra, nhà họ Hình có thêm người mới, còn gì quan trọng hơn chuyện này, bảo con đi, thì con đi nhanh đi."

Lúc này, y tá ôm Hạnh Vận đã quấn tã ra.

"Ôi trời! Cháu trai lớn của bà! Cháu trai ngoan của bà! Mọi người nhìn xem, nó xinh trai chưa kìa! Nhìn xem, đây là đứa trẻ xinh trai nhất mà tôi từng thấy! Anh Ngô, thím Lưu, hai người nhìn coi, có đúng không? "

"Vâng! Vâng! Hình đại nương, đứa bé này của ngài thật sự rất đẹp trai!"

"Vâng! Vâng!"

Đứa trẻ nhăn nheo bên trong chiếc chăn bông màu đỏ pha chút đen, nhắm chặt mắt lại, không hề biết xung quanh mình đang xảy ra chuyện gì.

Nhưng vì quá mệt nên bé mở chiếc miệng nhỏ ngáp một cái.

"Ồ! Nhìn xem, vật nhỏ này, vật nhỏ này, thật làm người ta yêu quý." Bà cụ vui mừng vô cùng.

Ngẩng đầu thấy cha Hình cũng đang cúi nhìn con mình với nụ cười ngốc nghếch.

"Thằng út, sao còn cười ngốc nghếch ở đây? Còn không mau về đi?"

"Vâng, vâng. Mẹ." Cha Hình miễn cưỡng rời đi, đi được vài bước, anh lại ngoái lại nhìn, mặc dù tất cả những gì anh thấy là mọi người đang đứng thành một vòng tròn.

Cuối năm nay, quốc gia đưa ra chính sách mới: một cặp vợ chồng một đứa con. Không được phép có thêm đứa thứ hai.

"Đứa bé nhà chúng ta thật Hạnh Vận, nếu mang thai muộn vài tháng thì đã không có nó rồi." Mẹ Hình ngồi trên giường, nhẹ nhàng vỗ về Hình Hải đã ngủ say sau khi chạy vòng quanh bên ngoài cả ngày, gương mặt tràn ngập Hạnh Vận.

“Đúng vậy, bây giờ có biết bao nhiêu người ghen tị với gia đình chúng ta đấy.” Cha Hình ôm đứa con trai út trong tay, đi qua đi lại trong nhà, ngắm mãi không chán đứa con ngoan ngoãn này.

"Út cưng, cười với cha một cái nào."

Đứa trẻ trong tay anh há miệng cười khúc khích.

“Ôi! Cục cưng! Cục cưng! Cười cho cha coi nào! Cười cho cha cái nào!...” Cha Hình bế nâng đứa bé lên, đứa bé cười càng giòn hơn.

Hahaha, người lớn còn cười vui hơn nữa. Lúc này, cha Hình cảm thấy mình là người Hạnh Vận nhất thế giới.

“Cha bọn trẻ, đặt tên cho con trai nào?”

“Con trai anh, tên là Hình Vận.”

“Hạnh Vận*. Thật dễ nghe. Dễ nghe thì dễ nghe đấy nhưng liệu cha có đồng ý không anh?”

"Dù ông ấy có đồng ý hay không, cứ gọi là Hình Vận. Đứa bé này anh làm chủ cuối cùng đối với đứa trẻ này. Lần trước là ông ấy đặt tên Hải, lần này đến lượt anh. Con trai anh tên là Hình Vận. Hạnh Vận! Được không con trai? Tên cha đặt có hay không?"

"Ây dô, nhìn kìa, con trai cười rồi, con trai cười rồi, nó thích cái tên này. Vậy gọi là Hạnh Vận nhé, ngày mai anh sẽ đăng ký hộ khẩu."

Ngoài nhà tuyết vẫn rơi dày đặc, lặng lẽ khoác lên một màu trắng tinh khiết. Trong nhà, ngọn lửa bập bùng, bừng sáng lên nụ cười Hạnh Vận của người đàn ông và nụ cười ngây thơ của đứa nhỏ trong lòng.

“Quê hương của chúng ta trên những cánh đồng hy vọng. A~…” tiếng nhạc vui tươi phát ra từ máy phát nhạc cùng gia đình Hạnh Vận này dần dần chìm vào giấc mộng.

-----

(*)Ở đây mẹ Hình nói lái từ 邢运-XíngYùn: Hình Vận thành 幸运-XìngYùn :Hạnh Vận đó)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp