[ZHIHU] TỬ NGƯ

C2


8 tháng


4

“Ngươi có biết tội khi quân sẽ thế nào không?”

Trữ Nguyên Hữu đứng trước mặt ta, dù khuôn mặt vẫn đầy nét trẻ con nhưng lại cao hơn ta cả một cái đầu.

Ta cúi đầu cam chịu số phận: “Thần phụ biết tội, xin bệ hạ xử trí.”

Cứ tưởng rằng sống lại một đời ta có thể thay đổi vận mệnh, ai ngờ chưa đầy một ngày đã phải chết.

Thì ra việc đại sát tứ phương sau khi trùng sinh trong thoại bản đều là lừa gạt.

Chỉ sống lại chứ không đổi được đầu óc, cho nên thất bại thì vẫn cứ thất bại thôi.

"Trẫm còn chưa muốn lấy mạng của ngươi."

Hắn cúi xuống nhìn ta, bóng dáng của hắn bao phủ hoàn toàn lấy ta, “Thật ra trẫm tin ngươi, nhưng chỉ có sự tin tưởng của trẫm thôi thì vẫn chưa đủ, ngươi hiểu không?”

Ta ngơ ngác nhìn người trước mặt. Hắn vẫn mang nụ cười tinh nghịch như cũ, nhưng ẩn chứa trong đôi mắt đen láy ấy là sự trầm tĩnh và mưu toan sâu không lường được.

Có vẻ như vị hoàng đế nhỏ tuổi này cũng không ngây thơ và ngớ ngẩn như mọi người vẫn nói.

Ta chắp tay hành lễ: "Cầu xin bệ hạ tha mạng cho Tử Ngư. Thần nguyện làm trâu làm ngựa vì bệ hạ."

5

Khi ta trở về sau cung yến, Tạ Kỳ An đã ở sẵn trong sân chờ ta.

"Tử Ngư, sao hôm nay ngươi lại đi cùng bệ hạ?"

Trữ Nguyên Hữu không công khai bất kỳ điều gì về người bí mật tố giác.

Vì thế có lẽ là hắn không biết. Ta đã nghĩ kỹ lý do thoái thác từ lâu:

“Trong bữa tiệc ta uống hơi nhiều, ra ngoài cho tỉnh táo thì gặp bệ hạ. Người cứ nhất quyết bắt ta cùng chơi trốn tìm, y hệt như con nít vậy.”

"Đúng không?"

Hắn đến gần ta, vẻ mặt u ám như bóng ma dưới ánh đèn sa mờ ảo.

"Vậy ngươi giải thích chuyện này thế nào?"

Hắn mở một cuộn tranh ra, đó là bức chân dung của Thái hậu mà ta đã dâng lên bệ hạ hôm nay.

Sao thứ này lại có thể rơi vào tay hắn?

Ta cứng đờ tại chỗ, trái tim trở nên lạnh giá.

6

"Đây là chân dung của quý nữ nhà nào vậy? Phu quân muốn nạp thiếp à?"

Ta gượng cười và cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh : “Sao ngươi có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sau khi tố giác phu quân của mình ở Ngự hoa viên? Trước giờ ta không biết rằng phu nhân lại có hai gương mặt đấy?”

Ta chợt hiểu ra: “Hóa ra bên cạnh bệ hạ cũng có tai mắt của ngươi?”

Vốn tưởng rằng kiếp trước hắn bắt đầu dự định đoạt lấy ngai vàng sau cái chết của Thái hậu, nhưng không ngờ rằng hắn lại có dã tâm sớm như vậy.

"Ngươi cũng còn chưa ngốc quá, tiếc là cũng không đủ thông minh. Thằng nhãi Hoàng đế kia bảo vệ mình còn khó, sao có thể làm chỗ dựa cho ngươi."

Hắn chậm rãi bật cười, đón gió mát ánh trăng, giống như một người quân tử trang nghiêm như ngọc.

Nếu không có ký ức của kiếp trước, ai có thể ngờ được người trước mặt kia đã từng máu lạnh ép chết ta thế nào?

Gió nổi ngoài sân, xào xạc thổi bay những chiếc lá còn sót lại của cây ngô đồng.

Ta nhắm mắt một lúc lâu: “Nếu trong lòng mỗi người đều rõ ràng như thế thì cũng không cần dây dưa nữa. Tạ Kỳ An, chúng ta hòa li đi.”

Đáp lại ta là sự im lặng dài lâu.

Bỗng nhiên hắn cười mỉa mai thành tiếng: "Đừng gây chuyện nữa, Tử Ngư, rời xa ta thì ngươi biết đi đâu."

Đúng vậy, cha mẹ ta đều đã qua đời, ta đã sớm không có chỗ dung thân tại kinh thành này.

Nhưng ta không muốn trải qua một lần nào nữa, dù là những ngày đêm lạnh giá khi xưa hay ly rượu độc xuyên qua ruột gan mà làm thối bụng trước khi chết.

Thật sự rất đau, rất đau.

Nhưng đêm nay đã định trước ta không thể nào đạt được kết quả mong muốn.

Cuối cùng ta nghe thấy hắn nói:

"Chỉ cần ngươi giống như trước kia, không nhìn, không hỏi bất cứ chuyện gì thì ngươi vẫn là nữ chủ nhân của Tạ phủ này."

Một con rối không nhìn, không hỏi ư?

Một đời trước ta đã làm con rối mà vẫn không được chết già.

Nếu ngươi không chịu thả ta đi, vậy ta chỉ còn cách đặt tất cả vào cuộc chiến mà thôi.

7

Sáng sớm hôm sau, ta sai người đến am ni cô ở Tùng Sơn mời Tạ lão phu nhân trở về.

Bà ấy là bà nội của Tạ Kỳ An.

Vì Tạ lão thái thái để ý đến nên lúc trước Tạ Kỳ An mới cưới một bé gái mồ côi cả cha lẫn mẹ như ta.

Thấy nhà họ Tạ có địa vị cao, chú thím nhà họ Ân vui sướng khôn cùng mà gả ta đi.

Lúc đó ta cũng là một thiếu nữ mộng mơ, mong chờ có một người cùng nhau đầu bạc, đồng lòng đến khi tuổi già.

Bây giờ nhìn lại, đó không phải duyên phận mà là kiếp nạn của ta.

8

"Tử Ngư à, có chuyện gì vậy? Sao con lại nóng lòng muốn đưa bà lão này về?"

“Con và thằng nhóc Tề An kia cãi nhau à?”

Tạ lão phu nhân nắm tay ta, đôi mắt già nua lộ ra sự khôn khéo.

“Nếu nó dám ức hiếp con thì bà nội nhất định sẽ bênh vực con. Nhưng con à, chuyện xích mích nhỏ giữa phu thê trẻ là rất khó tránh khỏi.”

Vừa nói, bà vừa vỗ nhẹ vào mu bàn tay ta để an ủi cũng như khuyên bảo.

Ta ngoan ngoãn đỡ bà ấy đi vào trong phòng: “Không đâu bà, phu quân đối xử với con rất tốt. Con chỉ nhớ bà mà thôi.”

Sở dĩ ta đưa ngươi về tự nhiên là bởi vì có ngươi ở trong nhà, rất nhiều chuyện có thể trở nên hợp lý.

9

Ba ngày sau, có một cô nương quỳ trước cửa Tạ phủ vừa khóc vừa gào.

Nàng ấy vốn là ca cơ của Túy Nguyên Lâu tên Ngọc Liên, bán nghệ chứ không bán thân.

Nàng tự khởi tố rằng nàng và Tạ Kỳ An vừa thấy đã thương, lén trao lời hẹn ước trăm năm.

Nhưng Tạ thủ phụ lại bội tình bạc nghĩa, lừa lấy sự trinh trắng của cô nương lại không muốn chịu trách nhiệm khiến nàng chỉ còn cách tìm đến tận cửa.

Khuôn mặt nàng đầm đìa nước mắt tựa hoa lê dính hạt mưa, nàng khóc giống như đang hát tuồng nhanh chóng khiến rất nhiều người chú ý và đến xem.

Ta thong thả dắt thị nữ ra ngoài. Khi nhìn thấy ta, nàng ôm chầm lấy và khóc to hơn:

“Phu nhân, nô gia tự biết mình xuất thân hèn mọn, cũng không dám đòi hỏi danh phận. Chỉ là bây giờ nô gia đang mang thai đứa con của Tạ đại nhân, cầu xin phu nhân cho phép nô gia được làm nha hoàn, ở bên hầu hạ ngài ấy!”

Mỹ nhân rơi lệ, ai nhìn mà không thương xót.

Khi nàng ngẩng đầu lên, nét mặt của nàng rất giống một người.

Xung quanh ai nấy đều chỉ trỏ: “Mọi người đều nói Tạ phu nhân ghen tị, hiện giờ xem ra đó là sự thật. Ta sợ Tạ đại nhân không chịu cho cô nương này danh phận cũng bởi vì Tạ phu nhân không chấp nhận được người khác."

Nghe xung quanh bàn tán, ta cau mày bối rối: "Cô nương việc gì phải làm như thế? Chúng ta đi vào rồi hãy nói chuyện."

Nàng ôm lấy chân ta không chịu buông: “Nếu phu nhân không đồng ý thì ta sẽ không đứng dậy.”

Tiếng ồn ào bên ngoài cuối cùng cũng khiến Tạ lão phu nhân chú ý.

Bà chống nạng bước ra ngoài và tỏ ra không vui khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Sau khi ra lệnh cho người giải tán bách tính vây xem thì đưa người vào.

“Ngươi có bằng chứng gì chứng tỏ ngươi và Kỳ An hẹn ước trăm năm?”

Tạ lão phu nhân ngồi trên chiếc ghế dài êm ái và dùng ánh mắt khôn khéo đánh giá người trước mặt.

Ngọc Liên quỳ dưới đại sảnh, khóc nức nở và lấy ra một miếng ngọc bội.

Đó đúng là miếng ngọc bội mà Tạ Kỳ An đã đeo từ khi còn nhỏ.

Ma ma bước tới cầm nó lên và đưa cho lão phu nhân.

Sau khi kiểm tra xong, bà gật đầu coi như chấp nhận.

Tiếp theo, bà nhìn về phía ta:

“Tử Ngư, các con thành thân đã được hai năm mà vẫn chưa có gì, bà lão này cũng chưa từng nói một lời. Nhưng với trọng trách là nữ chủ nhân của Tạ gia, con cũng cần phải có lòng bao dung. Chuyện hôm nay tuy rằng thằng nhóc kia có xằng bậy thật, nhưng cũng do người làm vợ như con thiếu sót khi vừa không thể cho nó một đứa con, vừa không biết sắp xếp một người chu đáo biết ấm, biết lạnh để hầu hạ nó.”

Bà xụ mặt và tỏ ra không vui.

Đây là đang quở trách ta.

Ta hiểu ý, ngoan ngoãn cúi đầu: “Bà nội dạy đúng, cháu dâu đã hiểu.”

Sau đó, ta đi đến giữa đại sảnh đỡ Ngọc Liên đứng dậy: “Muội muội đừng quỳ nữa. Than ôi, muội muội cũng là một người số khổ. Muội yên tâm, ta chưa bao giờ là người không thể bao dung được người khác. Hôm nay ta thay mặt đại nhân nạp muội. Ta sẽ chọn ngày lành để tổ chức, cho muội vẻ vang làm vợ lẽ."

Ngọc Liên mừng rơi nước mắt: "Cảm ơn phu nhân."

Nhìn thấy cảnh này, Tạ lão phu nhân cuối cùng cũng có chút hài lòng.

10

Buổi tối khi Tạ Kỳ An trở lại, trong nhà đã nổ tung.

"Ta lén nút đính ước trọn đời với nàng ta lúc nào?"

Ngọc Liên buồn bã khổ sở bước ra ngoài: "Sao đại nhân có thể quên được cơ chứ? Hai tháng trước, ở Túy Nguyệt Lâu, hai ta uống rượu chuyện trò vui vẻ, đính ước dưới ánh trăng..."

Tạ Kỳ An bình tĩnh nhìn lên, đột nhiên sửng sốt.

Ngoại hình của người trước mặt giống với Thái hậu đương triều đến bảy phần.

Hắn ngẩn người một lúc lâu, sau đó chợt tỉnh táo lại và nhìn ta: "Tử Ngư, ta đã cảnh báo ngươi là yên phận một chút."

Ta giả vờ như không biết: “Phu quân đang nói gì vậy? Đây là do bà nội ra mặt muốn nạp vào, là quà của trưởng bối tặng, không thể từ chối được.”

Ngọc Liên cũng đi tới đổ dầu vào lửa: “Đại nhân, ngài thật sự không nhớ ta rồi. Người ta vẫn nói trong chuyện tình cảm đàn ông rất bạc tình, thật không ngờ một Tạ đại nhân có tấm lòng rộng lượng trong mắt mọi người cũng bạc bẽo như thế, số phận của nô gia thật khổ…”

Nàng lấy khăn lau nước mắt, yếu đuối mà cũng rất đáng yêu.

Tạ Kỳ An né tránh nàng như né bệnh dịch:

“Đêm đó đồng liêu mở tiệc chiêu đãi, ta say đến mức bất tỉnh nhân sự, làm sao có thể đính ước với ngươi được?”

Chính vì bất tỉnh nên mới không thể biết được chuyện gì đã xảy ra chứ.

Ta bước tới thuyết phục hắn: “Xin phu quân đừng tức giận. Có Ngọc Liên rồi, sau này ngươi sẽ không phải nhìn tranh nhớ người, vừa hay thỏa mãn được tấm chân tình của ngươi.”

Hắn bị mỉa mai mà không nói được nên lời, sau khi nhìn ta một lúc, hắn không những không giận mà còn bật cười:

“Ân Tử Ngư, ngươi càng ngày càng có năng lực, ta muốn xem ngươi có thể gây thêm phiền phức gì nữa."

Dứt lời, hắn phất tay áo rời đi.

Đợi người đã đi xa, Ngọc Liên lau nước mắt và bật cười: “Phu nhân, nô gia diễn có ổn không?"

Ta nhéo nhéo mũi nàng: “Tốt lắm, sẽ có thưởng!”

Đúng như mong đợi từ người mà ta đã bỏ ra cả trăm lượng để thuê, số tiền này được tiêu rất xứng đáng!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play