[ZHIHU] TỬ NGƯ

C1


8 tháng


1

Gả cho Tạ Kỳ An được hai năm, ta và hắn luôn là một đôi phu thê ân ái trong mắt mọi người.

Hắn trẻ trung đầy triển vọng, nhà trong sạch sẽ và cũng rất tôn trọng ta. Tỷ muội trong tộc đều ghen tị vì ta đã tìm được một vị lang quân như ý.

Nhưng mỗi khi hai người ở riêng cùng nhau, ta chưa bao giờ biết được ánh mắt của hắn lạc về nơi đâu.

Có chút thờ ơ và xa cách được che giấu dưới lớp áo choàng đứng đắn và thủ lễ kia.

Cho đến một ngày tân hoàng đế lên ngôi, ta đã tận mắt chứng kiến ​​hắn và Thái hậu ẩn nấp dưới cây cầu đá trong cung bày tỏ nỗi lòng.

Ta chưa từng thấy trong mắt hắn cảm xúc mãnh liệt và rõ ràng đến thế.

Thì ra hắn không phải người lạnh nhạt vô tình, mà là phần tình ấy chẳng dành cho ta.

"Thiếp và chàng đã chia lìa lâu như vậy, khó khăn lắm mới chờ đến ngày được ở bên nhau. Lẽ nào chàng nhẫn tâm lại vứt bỏ thiếp ư?" Đó là giọng nói của Thái hậu.

Nàng là phi tần của tiên hoàng, nhờ việc nuôi dưỡng Tam hoàng tử mà được ngồi lên ghế phượng. Xét về tuổi tác thì nàng vẫn chưa tới hai mươi lăm, cùng độ tuổi với Tạ Kỷ An.

Nhìn dáng vẻ thì có lẽ họ đã có tình cảm trước khi nàng tiến cung.

Ánh mắt Tạ Kỳ An chan chứa tình yêu sâu đậm cùng nỗi niềm tiếc thương: “Đương nhiên ta sẽ không bỏ rơi nàng, nhưng Tử Ngư cũng không có gì sai trái, nàng ấy là người nhu nhược, về sau sẽ không ảnh hưởng đến hai ta, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt chứ?"

Ta cảm thấy ớn lạnh trong lòng, Tử Ngư chính là khuê danh của ta.

Để sau này có thể lén lút gặp mặt, Thái hậu thực sự đã yêu cầu hắn giết ta.

"Trước đây chàng chưa bao giờ mềm lòng như thế. Chàng yêu nàng ta rồi phải không?" Nàng bướng bỉnh tra hỏi.

Núp sau gốc cây, ta hoảng sợ đến mức vô tình làm đổ chiếc đèn lồng khiến các cung nhân tuần tra chú ý và bước tới.

Cùng đi đến còn có cô của Hoàng đế, Trưởng Công chúa Vân Dương.

Với đôi mắt sắc bén của mình, nàng đã nhìn thấy bóng người dưới cầu. Nàng sai người tiến đến lùng bắt, chỉ trong giây lát hiện trường đã trở nên vô cùng hỗn loạn.

Ta nhân lúc lộn xộn rời đi rồi tự mình trở về nhà, không biết chuyện sau đó như thế nào.

Đêm đó, Tạ Kỳ An an toàn trở về, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng chỉ ba ngày sau, trong cung vang lên tiếng chuông báo tử, Thái hậu đột ngột qua đời.

Trong đầu ta mơ hồ đoán được việc này liên quan đến chuyện xảy ra đêm đó.

Nhưng Tạ Kỳ An không nói gì và vẫn đối xử với ta như thường.

Ta cho rằng hắn không biết đêm đó ta cũng ở hiện trường.

Mọi thứ lại trở về yên ả.

Cho đến tận chín năm sau, hắn mưu phản bức vua thoái vị, hắn tàn sát khiến toàn bộ hoàng thành rơi vào cảnh gió tanh mưa máu.

Đêm đó sấm sét vang dội, mưa rơi tầm tã trút xuống mái hiên cũng không thể rửa sạch máu tươi đầy mặt đất.

Dưới sắc trời u ám, hắn ôm bài vị của Thái hậu bước vào đại sảnh, hờ hững nhìn ta đang co ro trong góc.

"Ta đã giết sạch sẽ những kẻ đã hại chết nàng ấy năm đó, chỉ còn lại ngươi."

"Nếu không phải ngươi ghen tị rồi để lộ ra thì làm sao nàng ấy có thể chết chứ? Ngươi dựa vào đâu mà có thể sống thảnh thơi nhiều năm như vậy?"

Ta run rẩy và thật lâu cũng chưa thể mở miệng.

Hắn cúi xuống và bóp chặt cổ ta: “Ngươi có biết nàng ấy chết như thế nào không? Nàng ấy bị tên Hoàng đế chó má hạ độc trong khi còn sống khỏe mạnh!”

Thuộc hạ của hắn dâng lên rượu độc, giống hệt ly rượu được đưa cho Thái hậu năm xưa.

Bên ngoài cung điện vang lên tiếng khóc cùng tiếng gào thét thảm thiết, những cung nhân bị chặt tay chặt chân đều chết trong mưa.

So với những oan hồn bị tra tấn đến chết, ít nhất ta còn được chết một cách nhẹ nhàng, dứt khoát.

Ta cầm ly lên và uống một hơi cạn sạch.

Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã quay trở lại ngày tiểu hoàng đế lên ngôi.

2

Tân hoàng đế được phi tần quá cố của tiên đế sinh ra, tên là Trữ Nguyên Hữu.

Lúc này, hắn đang chơi trốn tìm với người hầu trong Ngự hoa viên.

Rõ ràng đã là một thiếu niên mười sáu tuổi nhưng vẫn nghịch ngợm tựa như một đứa trẻ.

Khi ta đến gần, hắn va phải và ôm chặt lấy ta “Bắt được rồi!”

Sau khi cởi khăn bịt mắt ra và nhìn rõ người trước mặt, hắn nghi hoặc hỏi: "Ngươi là phi tần ở cung nào? Tại sao trước giờ trẫm chưa từng gặp ngươi?"

Ta cúi đầu hành lễ: “Thần phụ là thê tử của Tạ thủ phụ, Ân Thị Tử Ngư.”

“Là người nhà của triều thần thì tại sao không dùng bữa ở trước điện mà chạy đến đây làm gì?”

Trước sau gì Thái hậu cũng sẽ không buông tha ta, cho dù tối nay ta tránh gặp bọn họ hẹn hò thì sau này ta cũng khó tránh khỏi cái chết.

Không bằng đánh cược một lần.

Ta hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói: “Thần phụ muốn tố cáo Tạ đại nhân dan díu với Thái hậu, dâm loạn hậu cung!”

Vẻ mặt của Trữ Nguyên Hữu trở nên nghiêm túc: “Ngươi có biết vu khống Thái hậu là tội gì không?”

Ta rút trong tay áo ra một cuộn giấy và dâng lên: "Đây là bức chân dung của Thái hậu do Tạ Kỳ An vẽ. Trên đó còn viết một bài thơ, chắc hẳn bệ hạ rất quen thuộc với nét chữ này."

Ta tìm thấy thứ này từ ngăn bí mật trong thư phòng của Tạ Kỳ An. Vì ẩn giấu bí mật bên trong nên kiếp trước hắn không cho bất cứ kẻ nào bước vào thư phòng.

Trữ Nguyên Hữu nhìn một lát rồi ném cho cung nhân: “Chữ viết có thể bắt chước được, chỉ dựa vào bức chân dung này thì không thể kết tội được. Phu nhân hãy suy nghĩ kỹ lại xem còn có bằng chứng nào khác không?”

Ta tính tính thời gian, hiện tại là giờ Tuất, vào chính thời điểm này ở kiếp trước họ đã vụng trộm gặp gỡ.

"Bệ hạ, xin hãy đi đến cầu Trầm Hương. Giờ này hai người họ đang lén gặp dưới cầu"

Hắn im lặng một lúc rồi nói: “Được.”

3

Khi ta và Trữ Nguyên Hữu đến cầu Trầm Hương, chúng ta nhìn thấy hai bóng người đang ôm nhau từ xa.

Ta chỉ vào dưới cầu và nói: “Thưa bệ hạ, xin hãy nhìn xem, họ đang lén lút ở đó”.

“Thật nực cười!"

Trữ Nguyên Hữu xua tay và ra lệnh cho nội thị đi bắt người.

Tuy nhiên người bị bắt lại là một cặp cung nữ và thái giám.

“Xin bệ hạ tha mạng. Nô tỳ và Tiểu Đức Tử là đồng hương. Đêm nay trăng tròn chúng nô tỳ quá mức nhớ nhà mới đến đây tâm sự, tuyệt đối không dám vượt qua khuôn phép..."

Hai người quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi tèm lem mà dập đầu xin tha.

Tầm nhìn của ta tối sầm lại và chỉ cảm thấy không thể tin được.

"Sao lại là các ngươi? Mẫu hậu và Tạ Kỳ An đâu?"

Hai người ngơ ngác nhìn lên: “Nô tỳ chưa từng thấy Thái hậu và Thủ phụ đại nhân ạ…”

Lúc này, từ phía sau truyền đến thanh âm nhàn nhã của Tạ Kỳ An: “Có chuyện gì mà bệ hạ gọi thần vậy?”

Quay đầu lại, ta thấy hắn mặc triều phục, thân như cây ngọc, ung dung hành lễ.

Đi cùng hắn còn có Thái hậu và một nhóm học trò trẻ tuổi.

"Thái hậu muốn kiểm tra tài năng và học vấn của những tiến sĩ khóa này. Ngài đã tổ chức một cuộc thi thơ ở đây và phân công thần làm giám khảo. Bệ hạ cũng có hứng thú à?"

Nhìn thấy cảnh tượng này, ta sững sờ tại chỗ, rõ ràng đời trước họ vụng trộm gặp nhau, tại sao đời này lại không giống?

Trữ Nguyên Hữu xua tay: “Trẫm không thích mấy thứ này, Thái hậu và Tạ khanh cứ vui vẻ tận hưởng là được."

Dứt lời, không đợi ta suy nghĩ hắn đã tóm lấy ta rồi bỏ đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play