Hai tháng nghỉ hè trôi qua trong chớp mắt.
Kỷ Hàn Đăng đã giao hết 5.800 nhân dân tệ kiếm được từ công việc bán thời gian của mình cho Hứa Quỳnh Quỳnh.
Hứa Quỳnh Quỳnh hơi do dự: "Sao cậu không dùng nó để trang trải chi phí sinh hoạt? Cậu cũng nên giữ lại một ít tiền để đề phòng những trường hợp khẩn cấp."
Kỷ Hàn Đăng cười nói: “Không sao đâu, em còn có tiền học bổng mà.”
Hứa Quỳnh Quỳnh nghe vậy cũng không khách khí nữa liền nhận tiền, còn không quên dặn dò cậu ấy lần cuối: “Nhớ kiểm tra hành lý đầy đủ, coi chừng để quên đồ đấy.”
Kỷ Hàn Đăng ngoan ngoãn gật đầu, cậu ấy cũng nghe lời mở túi hành lý ra lần thứ mười tám tỉ mỉ cẩn thận kiểm tra lại lần nữa.
Sau khi xác nhận mọi chuyện đều ổn, Hứa Quỳnh Quỳnh đẩy chiếc xe đạp pin ra ngoài chuẩn bị đưa Kỷ Hàn Đăng đến nhà ga, cô chợt nhìn thấy Mộc Húc đang đi về phía mình, trên tay anh ấy còn đang cầm một chiếc túi căng phồng.
"Nghe nói hôm nay Hàn Đăng phải lên tỉnh nhập học nên anh có mang theo một ít nhu yếu phẩm hàng ngày đến, hẳn là sau này sẽ dùng đến." Mộc Húc ấm áp nói.
"Không cần đâu, anh Mộc Húc, những thứ cần dùng đến bon em đều đã chuẩn bị đầy đủ rồi." Hứa Quỳnh Quỳnh xấu hổ lên tiếng.
Tuy rằng cô là người thích lợi dụng, nhưng Mộc Húc lại là người duy nhất cô không muốn lợi dụng.
Năm mười tám tuổi, anh ấy đã tự mình thừa kế trách nhiệm quản lý cửa hàng tạp hóa, cuộc sống của anh ấy cũng không hề dễ dàng hơn những người khác là bao.
Những năm qua anh ấy đã giúp đỡ cô quá nhiều rồi
"Quỳnh Quỳnh, đừng luôn coi anh là người ngoài như thế." Trong mắt Mộc Húc tràn đầy trách móc.
"Nào có đâu chứ?" Hứa Quỳnh Quỳnh vội vàng giải thích: "Em chưa bao giờ coi anh như người ngoài cả!"
“Vậy thì đừng từ chối anh.” Mộc Húc nói.
Hứa Quỳnh Quỳnh sửng sốt một chút, không biết nên trả lời vấn đề như thế nào. Bất cứ khi nào Mộc Húc dùng giọng điệu ra lệnh như vậy, cô đều sẽ nhượng bộ như một phản xạ có điều kiện.
Mộc Húc đưa mắt nhìn Kỷ Hàn Đăng, sau đó liền đưa túi ra: "Đây đều là hàng tồn kho nên cũng không đáng giá là bao đâu, cậu cứ cầm đi."
Kỷ Hàn Đăng cũng không đưa tay ra nhận lấy.
“Chị gái tôi đã nói không cần là không cần.” Cậu ấy nheo mắt, mỉm cười lễ phép và hồn nhiên: “Cảm ơn chú Mộc.”
Hứa Quỳnh Quỳnh ngay lập tức cảm thấy như có một ngụm máu vừa trào ra từ ngực mình.
Chú Mộc?
Chú?
Thằng nhóc này đột nhiên bị làm sao nữa vậy?
Mộc Húc chỉ lớn hơn cậu ấy mười tuổi mà thôi!
Xét về thâm niên, tuổi tác thì không nên gọi là chú!
Phản ứng đầu tiên của cô là cảm thấy thằng nhóc này đúng là âm dương quái khí, nhưng vẻ mặt của Kỷ Hàn Đăng lại quá ngoan ngoãn và chân thành, như thể cậu ấy chỉ đơn giản là đang kính trọng Mộc Húc mà thôi.
"Cậu..." Hứa Quỳnh Quỳnh đang định sửa lời cho cậu ấy thì Kỷ Hàn Đăng chợt ôm lấy cô, suýt chút nữa cô đã làm ngã chiếc xe đạp pin dựng bên cạnh.
Cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy Hứa Quỳnh Quỳnh, Kỷ Hàn Đăng tựa cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa, giọng cậu ấy có chút nghẹn ngào: “Chị ơi, em sẽ rất nhớ chị đó.”
Không đúng, ngay bây giờ đã bắt đầu cảm thấy nhớ rồi.
Hứa Quỳnh Quỳnh dỗ dành cậu ấy: “Có thời gian tôi sẽ lên thăm cậu.”
Kỷ Hàn Đăng ôm cô càng chặt, cậu ấy ủy khuất nói: “Nói xạo.”
Xuân Đại cách đây rất xa, chi phí cũng rất đi lại đắt đỏ, cô chắc chắn không muốn tiêu tiền vô ích như thế.
Tâm tình Hứa Quỳnh Quỳnh bỗng trở nên phức tạp, một mặt cô cảm thấy có lỗi với một người sắp rời xa nhà như Kỷ Hàn Đăng, nhưng mặt khác cô cũng cảm thấy xấu hổ khi bị em trai mình ôm chặt như vậy trước mặt anh Mộc Húc.
Kỷ Hàn Đăng luôn đứng đắn và hiểu chuyện trước mặt người ngoài, cậu ấy chưa bao giờ hành động thất thố như vậy, xem ra cậu ấy thực sự nhớ nhung cô. Hứa Quỳnh Quỳnh do dự mấy giây, cuối cùng cũng không đẩy cậu ấy ra.
Mộc Húc ở bên cạnh lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe môi chợt nở một nụ cười mơ hồ.
Cậu bé có chút mưu mô, có chút ghen tuông và có chút chiếm hữu, tất cả điều này khiến anh ấy bỗng cảm thấy có chút mới lạ và thú vị.
Kỷ Hàn Đăng cho rằng chỉ cần cậu ấy cố ý ôm Hứa Quỳnh Quỳnh trước mặt anh ấy thì có thể kích thích anh ấy, khiến cho anh ấy phải chủ động rút lui. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Thật là một thủ thuật đầy trẻ con.
Cuộc sống nào có chuyện đơn giản như vậy chứ? Mộc Húc cố gắng hết sức để nhịn cười.
Nếu lúc này anh ấy bỗng đưa tay kéo Hứa Quỳnh Quỳnh ra khỏi vòng tay của Kỷ Hàn Đăng thì cảnh tượng nhất định sẽ càng trở nên thú vị hơn.
Nhưng thôi, bỏ qua cho cậu ấy lần này đi.
Suy cho cùng, người lớn không nên chấp nhặt với trẻ con
Sau khi đưa Kỷ Hàn Đăng lên tàu, Hứa Quỳnh Quỳnh lập tức đi đến cửa hàng tạp hóa.
"Thực xin lỗi, anh Mộc Húc, cũng không biết hôm nay thằng nhóc đó đã uống nhầm thuốc gì nữa, em đã nghiêm khắc dạy dỗ cậu ta một trận rồi, cậu ta cũng đã ngoan ngoãn hứa rằng về sau sẽ không gọi anh là chú nữa."
Cô lặng lẽ bước tới giúp sắp xếp kệ hàng, động tác đầy điêu luyện và khéo léo.
Mộc Húc cười nói: “Không sao đâu, trẻ con trong trấn đều gọi anh như vậy mà, anh quả thực sắp bước lên hàng chú rồi.”
Hứa Quỳnh Quỳnh vặn lại: "Làm gì tới mức đó chứ? Anh chỉ hơn em bốn tuổi mà thôi, hai chúng ta đều còn rất trẻ mà!"
Nụ cười của Mộc Húc càng sâu hơn: "Quỳnh Quỳnh, em cũng sắp hai mươi lăm tuổi rồi. Em đã cân nhắc đến việc kết hôn chưa?"
Là một cô gái tỉnh lẻ, nếu sau hai mươi lăm tuổi còn chưa kết hôn thì sẽ bị mọi người gọi là bà cô già không ai thèm.
Hứa Quỳnh Quỳnh sửng sốt, không ngờ Mộc Húc đột nhiên chuyển chủ đề sang chuyện này, cô lập tức lắc đầu: “Trước đây em chưa từng nghĩ tới, sau khi bố mẹ qua đời em cũng tạm thời chưa muốn nghĩ đến những thứ gọi là tình yêu hay hôn nhân gì cả."
Ánh mắt Mộc Húc đầy thâm thúy: “Yêu đương thực ra là một chuyện rất đẹp, nó sẽ khiến cuộc sống vốn dĩ nhàm chán không chịu nổi trở nên tràn đầy sức sống. Vì vậy, tốt nhất tranh thủ khi còn trẻ trải nghiệm cảm giác yêu đương một lần đi. Đừng có suốt ngày giới hạn cuộc sống của mình vào việc làm công kiếm tiền, em nên cống hiến hết mình cho một tình yêu ngọt ngào nồng nàn từ đó em sẽ biết thế nào là hạnh phúc thực sự. Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, nói không chừng em sẽ sớm kết hôn và sinh con luôn đấy.”
Giọng điệu của anh ấy cứ như một người trải vậy.
Nhưng những năm này Hứa Quỳnh Quỳnh chưa từng thấy anh ấy có bạn gái.
Cho đến nay chỉ có cô là người phụ nữ thân thiết nhất với anh ấy.
Bản thân anh ấy năm nay cũng đã hai mươi tám tuổi, vẫn còn độc thân nhưng lại lên tiếng thúc giục cô kết hôn, vậy nên Hứa Quỳnh Quỳnh rất nghi ngờ về tính xác thực trong lời nói của anh ấy.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em từng thấy các cặp đôi trẻ ở thị trấn yêu nhau. Muốn hâm nóng mối quan hệ thì phải gặp nhau, hẹn hò thường xuyên, nên thỉnh thoảng bọn họ hay rủ nhau đi mua sắm, xem phim, ăn lẩu,… Trong những ngày lễ còn phải tặng nhau những món quà nho nhỏ, mà mỗi một lần như thế đều cần có tiền, phái nữ cũng không thể lần nào cũng bắt phái nam trả tiền cho mình được. Em thì không có nhiều tiền như vậy đâu, lấy điều kiện của em cùng lắm cũng chỉ hẹn hò được với những chàng trai cùng gia cảnh mà thôi, đến lúc đó nghèo sẽ càng thêm nghèo.”
“Nếu em và bạn trai yêu nhau đến mức tính đến chuyện kết hôn thì chúng em sẽ còn phải bắt đầu suy tính đến việc mua nhà. Việc này còn tốn kém hơn rất nhiều so với thời gian yêu nhau. Tất nhiên bọn em cũng có thể lựa chọn kết hôn và sống chung ở thị trấn, nhưng khi đã có con thì mọi việc lại càng tiêu tốn hơn. Chúng em tiếp tục phải cân tới nhắc các vấn đề như đăng ký hộ khẩu cho trẻ em, chuyện học hành, chất lượng cuộc sống,... Em đã dành nửa cuộc đời mình ở thị trấn hẻo lánh này rồi nên em cũng không muốn sau này con mình cũng bị mắc kẹt ở đây nên nhất định phải có tiền tiết kiệm để lên thành phố mua nhà, chỉ có lên thành phố mới được hưởng những chính sách và điều kiện vật chất, sinh hoạt tốt nhất.”
“Đây mới chỉ là sự khởi đầu mà thôi. Tương lai sẽ có rất nhiều thứ cần phải chi tiêu. Từ giờ trở đi, chúng em sẽ phải làm việc chăm chỉ để lo cho con cái suốt đời, nhưng mà không có gì dám chắc sau này khi trưởng thành con cái sẽ chăm lo lại cho mình cả, lỡ như vợ chồng em nuôi phải một con sói mắt trắng vô dụng, đợi đến khi trưởng thành nó nhất định sẽ hút máu bọn em rồi dứt khoát bỏ rơi bọn em, nhưng vì bọn em là quan hệ ruột thịt huyết thống nên bọn em cũng không thể oán hận gì cả. Làm việc cực khổ cả đời, đến cuối đời không được con cái phụng dưỡng lại còn ôm thêm cục tức vào người.” ( truyện trên app T𝕪T )
“Người giàu kết hôn với nhau là để công việc kinh doanh của gia đình ngày càng vững mạnh, thịnh vượng và giàu có hơn, trong khi người nghèo kết hôn sẽ chỉ càng tăng thêm áp lực. Cũng giống như bố mẹ em, hai ông bà già nghèo khổ lại sinh ra một đứa con chịu nghèo khổ chung, đến cuối đời còn chưa kịp hưởng phúc thì đã chết bất đắc kỳ tử, như vậy có còn ý nghĩa gì nữa không? Một mình em chịu khổ là đủ rồi, em không muốn đeo thêm cái gông hôn nhân để kéo thêm người khác cùng chịu khổ đâu.”
Vừa trò chuyện Hứa Quỳnh Quỳnh vừa sắp xếp lại những hàng hóa trên tất cả các kệ trong cửa hàng.
"..."
Mộc Húc lâm vào trầm mặc hồi lâu.
Một lúc lâu sau, anh ấy mới lên tiếng: “Em học được những suy nghĩ kỳ lạ này ở đâu thế?”
Hứa Quỳnh Quỳnh biết mình vừa nói nhiều quá, cô chợt ho khan một tiếng nói: “Em tự mình nghĩ ra, bộ kỳ quái lắm à?”
Mộc Húc bất đắc dĩ cười, nói: “Em cũng nên lạc quan lên một chút đi. Tình yêu là một thứ đẹp đẽ, hôn nhân cũng không phải chỉ là một mớ hỗn độn. Theo định luật hấp dẫn, trong lòng em nghĩ đến cái gì thì sớm muộn cũng sẽ thu hút được thứ đó, từ giờ trở đi em chỉ cần tin tưởng sau này mình có thể kiếm được một người người chồng toàn tâm toàn ý yêu mình thì sớm muộn người nọ cũng sẽ xuất hiện trước mặt em thôi.”
Hứa Quỳnh Quỳnh có chút ngưỡng mộ Mộc Húc.
Sau khi trải qua chuyện bố mình giết người để che giấu chuyện ngoại tình, anh ấy vẫn còn rất lạc quan về chuyện hôn nhân và tình yêu.
Cô xua tay: "Quên đi, chắc số em không may mắn như vậy đâu."
Mộc Húc nhìn thẳng vào cô: “Nói không chừng em đã gặp người đó rồi đấy.”
Hứa Quỳnh Quỳnh bối rối: "Hả? Là ai vậy?"
Mộc Húc đột nhiên đến gần cô, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, Hứa Quỳnh Quỳnh vô thức lùi về phía sau, cô vô tình đụng phải kệ hàng sau lưng, một túi bánh quy lập tức rơi xuống đất. Cô lập tức quỳ xuống nhặt lên, chợt nghe thấy giọng nói thản nhiên của Mộc Húc từ trên đầu truyền đến: “Anh.”
Hứa Quỳnh Quỳnh sững sờ tại chỗ, suýt chút nữa đã bóp nát gói bánh quy trong tay.
Đây có được coi là một lời tỏ tình không vậy?
Cô vẫn đang duy trì tư thế cúi người, hồi lâu vẫn không nói được lời nào, cô căng thẳng đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Mộc Húc cúi đầu nhìn cô, bình tĩnh nói: “Quỳnh Quỳnh, em chưa bao giờ để ý tới anh sao?”
Khi cô ngồi xổm xuống sâu hơn, hai chân cô từ từ cảm thấy tê dại, Hứa Quỳnh Quỳnh dũng cảm đứng dậy, đặt bánh quy lại lên kệ, lặng lẽ bấm móng tay vào lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng nói: “Em sẽ chỉ xem xét đến những người thích em, anh Mộc Húc, anh thật sự thích em sao?"
Đôi mắt của Mộc Húc chợt lóe lên, anh ấy có vẻ khá ngạc nhiên khi được hỏi một câu như thế. Anh ấy đã nghĩ cô bé trước mặt sẽ đỏ bừng mặt vì xấu hổ, lắp bắp chuyển sang chủ đề khác và không bao giờ dám nhìn thẳng vào anh ấy nữa.
Tuy nhiên, Hứa Quỳnh Quỳnh từ trước đến nay vốn không phải là một cô gái nhạy cảm và dễ cảm thấy xấu hổ như thế. Sau một lúc thất thần ngắn ngủi, cô ngước mắt lên nhìn anh ấy chằm chằm, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc.
Giờ đây, người bị thẩm vấn đã trở thành anh ấy.
Bỗng có một khách hàng bước vào cửa hàng.
Mộc Húc giơ tay sờ lên đầu Hứa Quỳnh Quỳnh, ôn nhu cười nói như thường ngày: “Anh sai rồi, anh không nên đùa giỡn với em như thế.”
Nói xong anh ấy liền quay người đi chào khách.
Hứa Quỳnh Quỳnh nhìn bóng lưng anh ấy, trái tim đang đập kịch liệt của cô dần dần bình tĩnh lại.
Anh ấy không trả lời cô.
Mấy năm nay vẫn luôn như thế.
Mối quan hệ giữa bọn họ hoàn toàn không tồn tại hai chữ “ái muội”.
Cho dù thỉnh thoảng cô cũng có chút ảo tưởng hay phát sinh ra những cảm xúc khác thường thì anh ấy cũng sẽ nhanh chóng chặt đứt nó và nhắc nhở cô nhanh chóng quay về thực tại.
Giống như tình cảnh vừa rồi vậy.
Cho nên cô đã sớm biết anh ấy sẽ không trả lời câu hỏi của cô.