Kỷ Hàn Đăng đã giữ đúng lời hứa của mình là đã thành công thi đậu vào khoa Kỹ thuật Phần mềm của đại học Xuân.
Rất hiếm khi mới có một học sinh từ một thị trấn xa xôi hẻo lánh có thể thi đậu vào một trường đại học danh tiếng, vậy nên cả thị trấn lập tức xôn xao cả lên, thậm chí còn giăng biểu ngữ ăn mừng rất náo nhiệt trước cửa nhà họ Hứa.
Chỉ sau một đêm hàng xóm ai nấy đều trở nên vô cùng thân thiện, vừa mới gặp mặt liền túm lại hỏi han Kỷ Hàn Đăng đầy ân cần và còn liên tục ca ngợi cậu ấy là hóa thân của Hoàng đế Văn Xương, mặc dù bọn họ thậm chí còn không biết khoa Kỹ thuật Phần mềm là học để làm gì.
Hứa Quỳnh Quỳnh ở một bên chăm chú lắng nghe, lâu lâu cũng phụ họa vào đôi ba câu, rồi dần dần cô chợt nhận ra rằng mình không hề có cảm giác vui vẻ như mong đợi.
Lúc đầu, cô nghĩ mình không muốn rời xa Kỷ Hàn Đăng, thị trấn Tuyết Viên chỉ cách thành phố hơn 20 km, trong ba năm trung học, chỉ cần ngồi lên chiếc xe đạp pin của cô là cô có thể đến gặp Kỷ Hàn Đăng bất cứ lúc nào, nhưng Xuân Đại ở tỉnh lỵ, cách đây cũng hàng trăm km, là một nơi hoàn toàn xa lạ với cô, một khi đã lên tàu lửa rời khỏi nhà, cũng không biết bao giờ mới có thể về nhà lần nữa.
Có lẽ Kỷ Hàn Đăng sẽ đắm chìm trong sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố lớn, sau đó sẽ dần quên đi thị trấn nhỏ này và cả cô.
Nhưng mà, Hứa Quỳnh Quỳnh nhìn chằm chằm vào tấm biểu ngữ lớn màu đỏ trên cột điện thoại trước nhà, trong lòng cứ cảm thấy chua chát và bực bội khó tả, cô chợt nhận ra rằng mình không phải không muốn buông tha cậu ấy mà là đang cảm thấy ghen tị với cậu ấy.
Cậu ấy và cô cùng lớn lên dưới một mái nhà, trong cùng hoàn cảnh nghèo khó, hoang tàn, nhưng tiếc thay, cậu ấy lại là người duy nhất có thể thi đậu vào trường đại học hạng nhất.
Chẳng lẽ nhà họ Hứa của cô có mệnh xấu đến thế sao?
Nhưng rõ ràng cô cũng từng mấy lần giành được vị trí hạng nhất từ khi còn đi học mà.
Khi còn nhỏ, cô cũng từng đặt ra cho mình những lý tưởng cao cả.
Trong trí tưởng tượng của Hứa Quỳnh Quỳnh khi còn nhỏ, khi lớn lên, cô sẽ được khoác lên mình những bộ váy sang trọng và đi trên những đôi giày cao gót xinh đẹp, ung dung bước đi trên đường nhựa ở các thành phố lớn, hoặc có thể là bước vào những tòa nhà cao tầng trang hoàng lộng lẫy, có thể cô sẽ trở thành một nữ cường nhân trong giới kinh doanh, hoặc có thể sẽ trở thành một nữ minh tinh xinh đẹp, hoặc có thể trở thành một nữ bác sĩ thông thái.
Thiên mã hành không, tựa như ảo mộng.
Cuối cùng đều không có cái nào trở thành sự thật.
Đó là do gen nhà cô quá xấu, do vận khí không tốt hay là do số mệnh cô từ khi sinh ra đã mặc định là gặp xui xẻo cả đời?
Hứa Quỳnh Quỳnh xoa xoa vết chai trên đầu ngón tay mình, thầm cười khổ.
Hứa Quỳnh Quỳnh trở nên hờn dỗi một mình.
Cả ngày nay Kỷ Hàn Đăng đều ra ngoài để phát tờ rơi, khi về đến nhà, cậu ấy nhìn thấy cô đang ngơ ngác ngồi trước TV.
TV thì đã tắt.
Cô ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ và cuộn người như một quả bóng nhỏ.
Kỷ Hàn Đăng đi về phía cô, thân hình mảnh khảnh của cậu ấy ngồi xổm xuống trước mặt cô để cô có thể nhìn thẳng vào cậu ấy mà không cần ngẩng đầu lên, giọng nói vô cùng ôn nhu: “Chị, tâm trạng chị không tốt sao?”
Hứa Quỳnh Quỳnh lắc đầu.
Sao cô có thể để đứa em trai này biết sự ghen tuông ích kỷ trong lòng người chị gái này chứ?
Kỷ Hàn Đăng thấy vậy cũng không hỏi nữa, cậu ấy lấy từ trong túi ra hai tờ một trăm nhân dân tệ mới toanh, vẫy vẫy trước mắt cô, nhếch môi cười nói: “Đây là tiền lương đầu tiên của em đấy.”
Hứa Quỳnh Quỳnh lập tức phục hồi tinh thần: "Nhiều như vậy?"
Chẳng lẽ hai ngày nay cậu ấy đều ra ngoài để đi phát tờ rơi sao?
Hồi lúc trước cô cũng từng làm qua công việc này, hầu hết mỗi ngày chỉ kiếm được vài chục tệ, muốn kiếm được nhiều hơn thì biết cách thu hút thêm khách hàng, làm việc từ sáng đến tối không hề ngơi nghỉ.
Gần đây thời tiết lại vô cùng nóng nực, vậy mà cậu ấy phải đứng ngoài trời cả ngày.
Hứa Quỳnh Quỳnh đến gần Kỷ Hàn Đăng và thấy đôi má vốn trắng nõn của cậu ấy đỏ bừng dị thường, rõ ràng là đã bị cháy nắng.
Haizz.
Cô lại mềm lòng rồi.
Cô đưa tay lên má cậu ấy, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ rồi phàn nàn: “Lần sau nhớ chống nắng cẩn thận.”
Thật kỳ lạ, rõ ràng cô đã xoa xoa rất cẩn thận nhưng sao mặt Kỷ Hàn Đăng lại càng lúc càng đỏ hơn vậy chứ!.
Sắc đỏ lan ra đến tận tai luôn rồi.
Hình như không thể tùy tiện chạm vào làn da bị cháy nắng, Hứa Quỳnh Quỳnh đang định rút tay lại thì cổ tay cô bất ngờ bị Kỷ Hàn Đăng tóm lấy, cô lại ấn lòng bàn tay mình vào mặt cậu ấy.
Không khí trong nhà dần trở nên yên tĩnh, ánh sáng cũng dần mờ đi nên cô không thể thấy rõ sự hỗn loạn trong mắt cậu ấy.
Sao bao nhiêu đêm dài thức trắng, cuối cùng cậu ấy cũng thực hiện được lời hứa của mình là thi đậu vào Đại học Xuân, hằng ngày cậu ấy đều mong mỏi có thể nhận được phần thưởng từ chị gái nhưng hình như cô có vẻ không vui cho lắm, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Chị gái.
Cậu ấy nên làm gì thì chị gái mới thưởng cho cậu ấy đây?
Kỷ Hàn Đăng nhẹ nhàng xoa mặt mình trong lòng bàn tay Hứa Quỳnh Quỳnh, cậu ấy tham lam cảm nhận hơi ấm thuộc về cô, lòng bàn tay cô không hề mịn màng hay mềm mại nhưng lại rất rất ấm áp. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Nhưng cậu ấy chỉ dám tham lam chừng năm giây, rất nhanh liền buông cổ tay cô ra, thản nhiên cười nói: “Để em đi nấu cơm.”
Hứa Quỳnh Quỳnh gật đầu: “Ừm!”
Khi Kỷ Hàn Đăng đứng dậy bước đi, cô cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay mình, có chút ngơ ngác, không hiểu vừa rồi cậu ấy bị sao vậy.
Ngày hôm sau, Hứa Quỳnh Quỳnh lấy hai trăm nhân dân tệ mà Kỷ Hàn Đăng kiếm được và dẫn cậu ấy đi ăn McDonald lần đầu tiên trong đời.
Một chiếc Big Mac, một chiếc burger cá tuyết biển sâu, một món khoai tây chiên kiểu Pháp và hai cốc Coke đá.
Ăn ngon đến nỗi kinh hồn bạt vía.
Mỗi khi cắn một cái, cả tâm hồn dường như được thanh lọc trọn vẹn.
Nó quá đắt nhưng đồng thời cũng quá ngon.
Cô cẩn thận kiểm soát biểu cảm của mình để tránh lộ ra vẻ thất thố quê mùa.
Kỷ Hàn Đăng đưa chiếc burger của mình cho cô: “Chị, chị ăn đây, em no rồi.”
Hứa Quỳnh Quỳnh trừng mắt nhìn cậu ấy: "Đừng có giả vờ, ăn nhanh đi, một miếng cũng không được chừa lại."
Kỷ Hàn Đăng thành thật ăn tiếp hamburger của mình.
Hứa Quỳnh Quỳnh nhấp một ngụm Coca rồi nói: “Tôi quyết định thi lấy bằng đại học.”
Kỷ Hàn Đăng nhất thời không có phản ứng: "Hả?"
Hứa Quỳnh Quỳnh bình tĩnh nói: “Tuy quá trình học có hơi gian nan một chút nhưng tôi tự tin vào năng lực của bản thân mình, tôi quyết định chọn học kế toán để tương lai dễ dàng tìm được việc làm hơn."
Cô đã lên kế hoạch cho mọi thứ rồi. ( truyện trên app T𝕪T )
Thay vì lãng phí thời gian ghen tị với người khác, hãy sử dụng năng lượng của mình để hoàn thiện bản thân.
Cách đây vài năm, cô chỉ lo tập trung hăng hái làm việc để kiếm tiền đến nỗi không có thời gian để học và thi, bây giờ bố mẹ cô đã qua đời, tài sản của gia đình cô chỉ còn con số 0, và giấc mơ của cô đã hoàn toàn tan vỡ.
Một người càng gần đến hoàn cảnh tuyệt vọng thì tâm lý càng bình tĩnh hơn, đúng vậy, đến lúc này còn có gì để mất đâu chứ? Đến bước này đã không còn cách nào khác ngoài việc tự tin tiến về phía trước.
Người không có gì thì không đủ tư cách để dừng lại và từ bỏ chính mình.
Suy cho cùng, Kỷ Hàn Đăng không phải là em trai ruột của cô, hai người không có quan hệ huyết thống, chỉ gắn kết với nhau bằng đoạn tình cảm trưởng thành cùng nhau, nhưng mà cho dù tình cảm có sâu đậm đến đâu thì ai có thể chắc chắn rằng một ngày nào đó mối quan hệ của bọn họ sẽ không tan vỡ cơ chứ? Ngay cả khi bọn họ có là chị em ruột thịt, vì tranh giành lợi ích mà đoạn tuyệt tình cảm chị em cũng không phải là chuyện hiếm thấy, chứ đừng nói đến tình cảnh như cô và Kỷ Hàn Đăng.
Chàng trai trước mặt cô dù có ngoan ngoãn, biết điều đến đâu, có phụ thuộc vào cô đến đâu thì sau khi vào đại học cậu ấy có thể kết giao thêm nhiều người bạn mới, và sẽ trải nghiệm được nhiều điều mới mẻ, thú vị, con người và môi trường xung quanh sẽ mài giũa và định hình lại cậu ấy từng chút một, không ai có thể đoán trước được Kỷ Hàn Đăng trong tương lai sẽ biến thành loại người như thế nào.
Mọi người đều sẽ dần thay đổi.
Không nên tin cậy vào ai cả.
Vì vậy, cô không thể đặt tương lai của mình vào Kỷ Hàn Đăng, cũng không thể mong đợi rằng cậu ấy sẽ thành thật nộp hết tiền lương của mình cho cô.
May mắn thay, cô chỉ mới hai mươi bốn tuổi và còn nhiều thời gian để bắt đầu lại.
Kỷ Hàn Đăng hoàn toàn không biết nội tâm của Hứa Quỳnh Quỳnh, cậu ấy cầm một miếng khoai tây chiên nhúng sốt cà chua đưa lên miệng cô, nhẹ giọng nói: “Được rồi, vậy đợi sau khi chị thi đậu em sẽ thưởng cho chị một món quà nhé, chẳng hạn như giúp chị thực hiện một tâm nguyện chị muốn làm nhưng vẫn chưa làm được.”
Hứa Quỳnh Quỳnh há miệng ăn khoai tây chiên cậu ấy đút cho, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, một đứa nhỏ như cậu ấy thì có thể giúp cô thực hiện được tâm nguyện gì chứ? Thằng nhóc này đang ba hoa gì vậy?
Nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý: “Được, vậy thì tôi có động lực để cố gắng hết sức rồi.”
Ăn xong một cái burger cá tuyết, Hứa Quỳnh Quỳnh cực kỳ hài lòng, thản nhiên nói: "Bữa ăn McDonald này là phần thưởng của tôi dành cho cậu."
Chờ sau này khi cô thi đậu vào đại học, cô nhất định phải dẫn Kỷ Hàn Đăng đến đây ăn thêm một bữa nữa.
Kỷ Hàn Đăng giật mình, ánh mắt cậu ấy chợt rơi vào chiếc burger trong tay, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Cảm ơn chị.”
Cậu ấy có vẻ hơi thất vọng.
Hứa Quỳnh Quỳnh bối rối. Gì vậy chứ, đây là McDonald's cơ đấy!
Mãi đến khi ăn xong và trở về nhà, cô vẫn chưa đoán ra được phần thưởng mà đứa trẻ này muốn là gì? Điện thoại di động? Giày thể thao? Hay là máy tính xách tay?
Nếu thật sự là đúng như vậy thì chi bằng giết cô ấy luôn đi!
Hiện giờ một xu cô cũng không có.
Nghĩ đến đây, Hứa Quỳnh Quỳnh càng tức giận hơn, nửa đêm cứ nằm trằn trọc trên giường không ngủ được, hơn nữa bên tai lại có mấy con muỗi bay vo ve liên tục khiến cô càng tức giận hơn. Cô ngồi dậy, đối mặt với chiếc giường còn lại phía sau tủ vải, bực bội lên tiếng: “Đúng là không biết tốt xấu!”
Kỷ Hàn Đăng: ?
Cậu ấy có chút bối rối, cậu ấy còn chưa kịp mở miệng thì đã nhìn thấy Hứa Quỳnh Quỳnh nhảy ra khỏi giường và nhanh chóng sải bước đi về phía giường mình.
"Rốt cuộc cậu muốn tôi thưởng cho cậu gì đây?" Hứa Quỳnh Quỳnh khoanh tay, dáng vẻ hằn hộc giống như là muốn đi tới đánh nhau.
Kỷ Hàn Đăng ngồi dậy, bật đèn ngủ lên, nhìn đầu tóc lộn xộn của Hứa Quỳnh Quỳnh, hồi lâu vẫn không nói một lời.
“Nói mau.” Hứa Quỳnh Quỳnh mất kiên nhẫn thúc giục.
Ngoài nhà thì có tiếng ếch kêu.
Quanh quẩn chóp mũi thì toàn ngửi thấy mùi nhang muỗi.
Vào những đêm mùa hè thì nhiệt độ vẫn vô cùng nóng nực như ban ngày.
"Là chị kêu em nói đấy." Kỷ Hàn Đăng khàn giọng nói.
“Thì nói đi.” Cô muốn nghe cậu bé này sẽ nói ra thứ đắt tiền gì.
Kỷ Hàn Đăng cụp mắt xuống, không dám nhìn cô nữa, cậu ấy nắm chặt góc áo ngủ, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe được: “Ôm em một cái.”
Hứa Quỳnh Quỳnh sững sờ tại chỗ, hai tay đang khoanh lại cũng trở nên cứng ngắc, lát sau cánh tay cô dần dần buông thõng xuống hai bên, tuy có thể nghe rõ ba chữ đó nhưng cô vẫn muốn hỏi lại để xác định kỹ hơn: "Cậu vừa mới nói gì?"
Chuyện cho tới nước này, những lời đã nói ra cũng không thể rút lại.
Kỷ Hàn Đăng khó khăn lặp lại lần nữa: “Chị, em muốn chị ôm em một cái.”
Từ nhỏ đến lớn, từ đầu đến cuối, cậu ấy chỉ muốn cô ôm mình.
Giống như cái đêm trong ngõ nhỏ mười năm trước, cô đã từng ôm cậu ấy thật chặt để bảo vệ cậu ấy.
Dù bây giờ đã trưởng thành nhưng tâm hồn cậu ấy vẫn như một đứa trẻ tám tuổi, vẫn còn rất thèm khát vòng tay của chị gái mình.
Liệu cô có thấy cậu ấy kinh tởm không?
Cậu ấy sợ đến mức toàn thân run rẩy. Mùa hè dù nóng đến mấy cũng không thể sưởi ấm được trái tim cậu ấy.
Hứa Quỳnh Quỳnh cuối cùng cũng có thể xác nhận rằng mình đã nghe đúng.
Sau một thời gian dài ôn tập cực khổ, hóa ra điều cậu ấy muốn không phải là một món quà đắt tiền mà chỉ đơn thuần là một cái ôm.
Chỉ là một cái ôm, chỉ là một cái ôm, chỉ là một cái ôm thôi sao?
Có phải cậu ấy mất trí rồi không?
Tim Hứa Quỳnh Quỳnh đập thình thịch, chẳng lẽ thằng nhóc này bị kỳ thi tuyển sinh đại học làm cho phát điên rồi sao?
Vẻ mặt của Kỷ Hàn Đăng khiến cô lập tức nuốt xuống hết những nghi ngờ vào bụng.
Đó là một dáng vẻ đầy bất an, thấp thỏm và vô cùng yếu ớt.
Giống như đang đứng trên một vách đá, và cô là người có thể đẩy cậu ấy xuống dưới bất cứ lúc nào.
Hứa Quỳnh Quỳnh không nói gì, cô liền lặng lẽ tiến lên, chui vào trong màn chống muỗi màu trắng trên giường Kỷ Hàn Đăng, rồi dang hai tay ra, chồm tới ôm lấy cậu ấy.
Khoảnh khắc cơ thể họ chạm vào nhau, Kỷ Hàn Đăng có cảm giác như bay lên mây.
Đây chính là phần thưởng tốt nhất và trân quý nhất trên thế giới này.
"Ngu ngốc." Hứa Quỳnh Quỳnh nhẹ giọng mắng cậu ấy: "Người nhà thỉnh thoảng ôm nhau là chuyện bình thường, cậu cũng đâu cần khẩn trương như vậy."
Hoá ra việc muốn ôm chị gái, hay được chị gái ôm là một hành động vô cùng hợp lý và tự nhiên.
Hóa ra những suy nghĩ ẩn sâu trong lòng cậu ấy nhiều năm nay khiến cậu ấy đau khổ, cảm thấy áy náy lại không hề bị cô chán ghét.
Kỷ Hàn Đăng rúc vào trong lòng Hứa Quỳnh Quỳnh, cậu ấy liền đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.
Lòng bàn tay cũng dần chuyển từ lạnh lẽo sang nóng rực.
Thật lâu sau vẫn chưa chịu buông ta.
Hứa Quỳnh Quỳnh cúi đầu nhìn hành vi làm nũng của cậu ấy, trong lòng chợt cảm thấy buồn cười khó hiểu.
Sao cô có thể ghen tỵ với một nhóc con thích làm nũng như vậy đây?
Cô cần phải tỉnh táo lại mới được.