Nữ Chính Truyện Ngược Trùng Sinh

CHƯƠNG 5


8 tháng


5.

Cái gọi là kiểm tra, đương nhiên không phải là kiểm tra cơ thể thông thường.

Bác sĩ tiếp đãi tôi là một người phụ nữ trung niên dịu dàng đeo kính, khí chất nhã nhặn, nói chuyện cũng rất ôn hòa.

Tôi và bà ấy nói chuyện hai câu, sau đó bà ấy lại đưa tôi đi chơi game, đem cho tôi đồ uống và đồ ăn vặt rồi rời đi.

Cách lớp kính cửa sổ, tôi có thể thấy biểu cảm của bà ấy trở nên nghiêm túc.

Tất cả mọi người đều đã đến, Đoàn Cẩn Hành cũng đứng ở bên ngoài mà ngơ ngẩn nhìn tôi.

Dần dần, biểu cảm của anh ta cũng trở nên đau khổ, thậm chí mặt còn đỏ ửng lên.

[Cô… Lẽ nào.] Thiên Đạo mở miệng, giọng điệu hiếm khi mưa thuận gió hòa, [Nếu đã bị bệnh rồi, vậy cũng không cần vội đi theo cốt truyện, dưỡng bệnh thật tốt là được.]

Nhìn lá trà chìm nổi trong chén, tôi không nói gì cả.

Kết quả kiểm tra không ổn lắm, nhưng tất cả mọi người đều không biểu hiện ở trước mặt tôi.

Những người mang theo ký ức này như không hẹn mà cùng quên đi những lục đục giữa bọn họ. Đến cả Lê Án và Hạ Dực cũng có thể ngồi bên cạnh nhau.

Bọn họ bắt đầu cùng làm một việc - liên tục đi bên cạnh tôi, dường như sợ tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đại khái là bác sĩ đã nói với họ điều gì đó, thế nên bọn họ đã coi tôi như món đồ sứ dễ vỡ, không dám bắt ép tôi làm chuyện gì, thậm chí không dám nói chuyện lớn tiếng với tôi.

Sức khỏe của tôi chưa khỏi hẳn, ba mẹ Hạ dỗ tôi làm thủ tục nghỉ học một thời gian.

Tôi không bằng lòng về nhà họ Hạ, chỉ luôn trú ở căn nhà mà tôi đã thuê.

Trước giờ tôi chưa hề ra khỏi cửa, muốn ăn gì dùng gì đều gọi người giao hàng từ bên ngoài.

Hạ Dực mỗi ngày đều trông giữ trước cửa, đưa cơm đến cho tôi. Thứ nó mang đến đều là đều bếp riêng của nhà họ Hạ làm. Có lúc tôi sẽ nhìn một cái, cảm thấy ngon miệng thì nhận lấy.

Có lúc tôi sẽ coi như không nhìn thấy nó.

Toàn bộ đều dựa vào tâm trạng hôm ấy của tôi thế nào.

Nhưng trước giờ tôi chưa từng cho nó vào nhà, nó chỉ có thể trơ mắt nhìn mà đứng ở cửa.

Mỗi ngày đều có có điện thoại khác nhau gọi cho tôi. Cách mỗi tiếng lại có một cuộc, dường như chỉ sợ tôi đã c.hết.

Tôi phiền chán, cài đặt chế độ miễn làm phiền, tất cả người lạ gọi đều sẽ không nhận.

Rất nhanh, bọn họ đã nghĩ ra phương pháp khác. Đó là để những người liên hệ trên wechat của tôi gửi tin nhắn cho tôi, xác nhận rằng tôi an toàn.

Bạn cùng lớp của tôi, giáo viên của tôi, đàn anh đàn chị của tôi,...

Hạ Giảo Giảo không có bạn bè thân thiết, trên thế giới này cũng không tồn tại thiện ý đối với cô ấy. Những người khác không có ác ý với cô ấy là đã tốt rồi.

Nếu đã đều là quan hệ không mặn không nhạt, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ đáp một hai câu.

Tôi đã chặn Đoàn Cẩn Hành, cũng nói thẳng sẽ không đồng ý gặp anh ta, càng không đồng ý ký kết hôn ước gì đó. Thế là bọn họ đã ngăn cản Đoàn Cẩn Hành, tôi cũng không gặp lại anh ta nữa.

Cho đến một ngày, bạn bè của anh ta gọi điện thoại cho tôi.

“Giảo Giảo… Cẩn Hành… Cậu ấy vào bệnh viện rồi… Em đi thăm cậu ấy đi… Hiện tại cậu ấy như thế, anh sợ cậu ấy sẽ không chống đỡ nổi.”

“Cậu ấy vẫn luôn nhịn ăn nhịn uống, ngày ngày ở nhà uống rượu, lúc mơ đều gọi tên của em. Vốn dĩ cơ thể của cậu ta cũng không tốt, tôi qua đột nhiên lên cơn sốc mà vào phòng cấp cứu rồi.”

Người ở đầu dây bên đó vẫn đang nói, tôi cho nhỏ âm lượng TV, không quan tâm lắm mà hỏi: “Ch.ết chưa?”

“... Gì cơ?” Người đàn ông kinh ngạc.

“Ch.ết rồi giúp tôi viếng,” Tôi tùy ý nói, “Năm trăm là được.”

Nói xong, tôi cúp điện thoại.

Mùa hè nhiều cơn mưa lớn, thời tiết thay đổi nhiều.

Tôi xuống lầu lấy bún cua được giao đến, tình cờ gặp hàng xóm.

“Tiểu Hạ, hai ngày trước dưới lầu của chúng ta có một cậu con trai bị ngã, dọa người quá đi mất. Bác gọi bảo vệ đưa cậu ta đi viện, còn bảo cảnh sát nữa.” Hàng xóm nói, “Sớm đã muốn nói rồi, cậu ta ngày ngày loanh quanh ở chỗ này, nhìn chẳng giống người tốt gì cả. Cháu là con gái sống một mình, phải chú ý an toàn đấy.”

Tôi lịch sự cảm ơn, sau đó mới nhớ ra, hình như mấy ngày không gặp Hạ Dực rồi.

Nhưng mà vốn dĩ nó cũng không quan trọng.

[Em trai cô vào viện rồi, sốt cao đến viêm phổi.]

[Còn có Lê Án, cậu ta ngày ngày tự hành hạ mình trong nhà. Không có cô, cậu ta căn bản không sống nổi!]

Âm thanh quen thuộc vang lên, lần này không còn ngữ khí bình chân như vại nữa. Chắc là nó đã phát hiện manh mối rồi.

Thật ra có đi theo tình tiết hay không chẳng liên quan gì, nó chỉ muốn tôi thống khổ thôi, muốn cho Hạ Giảo Giảo thống khổ.

Bởi vì truyện ngược chỉ có thể dựa vào nữ chính bị “ngược” mà lấy được năng lượng.

Nhưng cuối cùng nó cũng phát hiện rồi, tôi không thống khổ.

Nó không hiểu cảm xúc của nhân loại còn có thể ngụy trang được, nó lúng túng không biết làm sao. Từ đầu đến cuối không kiểm tra được ra là tôi đau khổ, cho nên chỉ có thể dùng câu “cô bị bệnh rồi” để giải thích.

[Cô nên đi thăm họ! Bọn họ đã trả giá đủ cho cô rồi!]

Tôi cụp mắt xuống.

Hồi lâu, tôi nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

Nó nói đúng, đã sắp tới lúc rồi.

….

Sinh nhật năm mười tám tuổi của tôi đến rồi.

Ba mẹ Hạ mang theo vẻ lấy lòng mà hỏi tôi, muốn tổ chức như thế nào.

Lần này tôi nghĩ nghĩ, sau đó cho họ một câu trả lời chắc chắn: “Làm một buổi tiệc sinh nhật đi, mời vài người quen đến.”

Bọn họ vui như đ.iên: “Được, được, được! Giảo Giảo, ba mẹ sẽ làm một buổi tiệc sinh nhật thật tuyệt cho con!”

Người tầm tuổi tôi mà tôi quen không nhiều, chẳng qua chỉ có ba người.

Lê Án, Hạ Dực, Đoàn Cẩn Hành.

Tôi không đi bệnh viện thăm bọn họ, nhưng bọn họ nghe được tin tức thì đều ngoan cường bò dậy rồi.

Vào ngày sinh nhật của tôi, bọn họ mang theo sắc mặt trắng bệch mà đến tham gia buổi tiệc.

Ngoại trừ Lê Án.

Hạ Dực treo biển trước cửa nhà: Lê Án và chó không được vào trong.

Nhưng trong quá trình ăn, tất cả mọi người đều nhận được một tin nhắn.

Ấn đường bọn họ giật giật, cuối cùng vẫn là ba Hạ bắt đầu câu chuyện: “Giảo Giảo, có phải gần đây… con giúp người ta mua đồ không?”

Bàn tay đang cắt bít tết của tôi khựng lại.

Sáng sớm hôm nay, tôi mua một miếng đất ở n.ghĩa đ.ịa.

“Không phải giúp người ta mua.” Tôi không chút gợn sóng, “Là mua cho Hạ Giảo Giảo.”

Leng keng!

Dụng cụ ăn uống rơi xuống dưới đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Sắc mặt mẹ Hạ nhợt nhạt: “Giảo Giảo, con đừng dọa mẹ.”

Vị bác sĩ kia nói với bọn họ: “Đứa trẻ này đã mắc trầm cảm nặng, còn có khuynh hướng tự s.át.”

Lịch sử tôi mua thuốc ngủ, ánh mắt tôi hướng về họ khi ở trên sân thượng, thậm chí tôi mua một lô đất ở nghĩa trang.

Từng việc từng việc, đều khiến người khác sợ bóng sợ gió.

“Không thể sao.” Tôi cắn miếng bít tết, “Người đều sẽ phải ch.ết.”

Sắc mặt tất cả mọi người đều tái nhợt.

[Cô muốn tự s.át?] Không biết có phải Thiên Đạo nghĩ thông rồi hay không, mà đột nhiên có chút bất lực mà nói, [Thôi đi, lần này cô tự s.át xong rồi, tôi sẽ đưa cô về nhà, không cần khởi động lại nữa.]

Nó tha cho tôi.

Dường như chẳng có lý do gì, tin tức bất ngờ ập tới.

Tôi nỗ lực đè nén khóe môi đang dương lên, cầm nước ép trước mặt lên: “Mọi người đi đi, tôi muốn yên tĩnh một mình một lát.”

Đương nhiên bọn họ không thể nào đi. Bọn họ đứng trước cổng biệt thự, lo lắng hoang mang chờ đợi tôi.

Tôi trở về phòng của Hạ Giảo Giảo, cuối cùng nhìn cách trang trí ở đây một cái rồi khóa cửa lại.

Chắc là, cô cũng không còn lưu luyến gì với nơi này nhỉ?

Tôi dùng diêm tặng kèm với bánh kem, châm lên một ngọn lửa.

Giống như vẽ tranh, từ tấm thảm ở tầng một, đốt đến cửa sổ gỗ ở tầng ba.

Trong mắt tôi phản chiếu ánh lửa, nhìn ngọn lửa ở trong căn phòng đầy chất dễ cháy mà bùng lên ngày một dữ dội.

Thiết bị cảnh báo cháy đã sớm bị tôi đập hỏng rồi. Tôi chăm chú nhìn cảnh hỏa hoạn bùng lên.

Người ở ngoài biệt thự đã phát hiện ra có gì đó không đúng: “Giảo giảo!”

Ba mẹ Hạ muốn đi ra ngoài gọi cứu trợ, nhưng không biết vì sao cánh cửa lớn ở sân đã bị khóa chặt rồi.

Nơi này là vùng ngoại ô, cách rất xa những căn biệt thự khác.

Bọn họ chỉ có thể cầm bình chữa cháy, muốn tự cứu lấy mình.

Đoàn Cẩn Hành muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng lại không thể gọi được.

Hạ Dực nghiến răng, trực tiếp đẩy đạp cửa biệt thự.

Không biết Lê Án từ đâu đột nhiên nhảy ra, nhếch nhác thảm hại muốn xông lên.

Tôi đứng ở tầng hai, đốm lửa nóng bỏng đang tới gần, nhưng tôi vẫn còn nhàn hạ thoải mái nói chuyện với Thiên Đạo.

“Mi biết không, thật ra ta rất ngưỡng mộ loại hệ thống bảo an này. Chỉ cần có người lạ xuất hiện, thì nó sẽ có tác dụng bảo vệ.”

“Lê Án trèo tường vào trong rồi, cho nên cả biệt thự bị khóa chặt, cửa của đình viện cũng bị khóa, đến cả hàng rào điện cũng đã mở.”

Chỉ gửi tin nhắn hỏi tại sao cậu ta không thể đến, quả nhiên cậu ta thật sự vào trong rồi.

Ban đầu nó là hệ thống chống trộm, ai mà biết được chủ nhân của căn phòng sẽ tự phóng hỏa thiêu nhà của mình, lại còn tự phá hoại hệ thống chữa cháy chứ.

Sờ chiếc điều khiển từ xa có liên quan đến hệ thống bảo vệ trong tay mình, tôi thở dài: “Nhất định là mi rất muốn g.iết ta nhỉ.”

Nhưng rất đáng tiếc, nó không g.iết nổi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play