Nữ Chính Truyện Ngược Trùng Sinh

CHƯƠNG 6


8 tháng


6.

Nhưng rất đáng tiếc, nó không g.iết nổi.

[... Cô đang lừa tôi.] Nghe như nó hận tôi lắm rồi, nghiến răng nghiến lợi, [Cô đã lừa tôi!]

“Phải rồi.” Tôi nở một nụ cười, “Sao tôi có thể muốn t.ự s.át chứ, có nằm mơ tôi cũng muốn g.iết bọn họ.”

Làm hại bản thân có ích gì chứ, nhìn dáng vẻ bọn họ vì tôi mà đau lòng là tôi lại buồn nôn. Cách báo thù tốt nhất đương nhiên là để bọn họ c.hết đi.

Tôi không yêu bọn họ một chút nào, cũng không hề muốn cùng bọn họ có cái kết KE gì đó.

Bọn họ làm gì cũng khiến tôi k.inh t.ởm tột cùng. Mỗi lần diễn kịch, tôi đều phải khắc chế sự thiếu kiên nhẫn và khó chịu của bản thân.

Chỉ là không được.

Không thể gấp.

“Nguồn gốc năng lượng của mi là từ sự thống khổ của ta sao?” Giọng điệu tôi thay đổi, “Hay là nói, là sự thống khổ của Hạ Giảo Giảo?”

“Căn bản chẳng có kết cục HE gì cả, cũng không cần phải đi theo tình tiết. Thứ mi muốn là ta phải đi vào đường c.hết hết lần này đến lần khác.”

Sau đó khi tôi tê dại rồi, khi tôi tuyệt vọng rồi, tôi sẽ giống như rác rưởi đã bị ép cạn giá trị cuối cùng, có thể tùy ý bị vứt bỏ.

Nó sẽ tìm được người làm nhiệm vụ mới, hấp thu sự thống khổ của cô ấy hết lần luân hồi này lại đến lần luân hồi khác.

Nguồn gốc năng lượng cuối cùng của cái thế giới truyện ngược này, chính là nữ chính không ngừng bị bòn rút hết giá trị tình cảm.

“Mi không g.iết nổi Hạ Giảo Giảo, là cô ấy gần như từ bỏ dục vọng sống sót, thế nên mi mới tìm ta đến diễn cô ấy.”

“Linh hồn của cô ấy rất vững chắc.” Tôi trào phúng, “Nhưng tôi có thể cảm thấy được, cô ấy đã tan vỡ vào thời khắc nào đó.”

Vào lúc… chiếc ly của viện trưởng vỡ vụn.

Linh hồn của Hạ Giảo Giảo cũng hoàn toàn vỡ nát rồi.

Nhưng mà không được, cô ấy chính là nguồn gốc năng lượng của thế giới này, sao có thể dễ dàng vỡ vụn như vậy chứ.

Thiên Đạo đền bù cho cô ấy, sau đó để những người làm nhiệm vụ khác nhau nhập vào cơ thể của cô ấy. giúp cô ấy trải qua cảm giác tan vỡ hết lần này đến lần khác.

Thẳng đến khi lần luân hồi thứ tám của tôi.

“Mi đã không cảm nhận được sự thống khổ của ta rồi, cho dù ta giả vờ tỏ vẻ muốn tự s.át.” Tôi vui vẻ cười, “Thế nên mi mới muốn đưa ta đi.”

Sao tôi có thể đau khô chứ?

Mỗi giây mỗi phút sau khi tỉnh dậy, tôi đều thấy hưng phấn.

Hưng phấn vì năng lượng đến một lần nữa, tôi có thể hủy tất cả những thứ ghê tởm này đi.

Keng…

Cửa của biệt thự bị đẩy ra rồi.

“Ta không g.iết nhân vật trong tuyến chính của cốt truyện, mi căn bản không thể nào động đến ta được.” Tôi đầy vẻ ác ý mà nhìn vào những kẻ đang xông vào biển lửa để tìm tôi, “Mi nhìn đi, là bọn họ đang tự s.át đó…”

Tuy rằng dù bọn họ không xông vào, thì hôm nay nhất định cũng phải c.hết.

Tôi đã nói rồi, điểm khác biệt duy nhất giữa tôi và Hạ Minh Nguyệt, đó là cô ấy sẽ báo cảnh sát, còn tôi thì không.

Mở cửa sổ ra, tôi nhẹ nhàng dễ dàng mà trèo ra ngoài rồi nhảy vào một bể bơi.

Cấm chiếc khăn trên bờ lên lau tóc, tôi nhìn vào cái sân đã không còn một ai, sau đó ngân nga bài ca rồi mở cửa nhỏ phía sau biệt thự, vươn vai vươn eo, tùy tiện vứt chiếc điều khiển hệ thống bảo an từ xa xuống dưới nước.

Đường đã bị bịt kín rồi, bọn họ cũng không thể dập tắt đám cháy này.

Dù gì cũng là lửa mà nữ chính truyện ngược dùng để tự s.át, quy tắc của thế giới này sẽ khiến nó càng cháy càng mạnh.

Hãy ôm nỗi sợ hãi mà đón nhận cái c.hết đi.

Nghĩ đã thấy vui rồi.

[Cô làm như vậy thì bản thân cô cũng không có kết cục tốt đâu! Bây giờ báo cảnh sát thì vẫn còn kịp, mau quay lại cứu hỏa!]

[Tôi thả cô đi, bây giờ sẽ thả cô đi, Hạ Giảo Giảo, tôi còn có thể cho Hạ Giảo Giảo tự do…]

[Cô… Cho dù bị quy tắc cho th.ắt cổ, tôi cũng sẽ g.iết cô trước!] Phát hiện ra tôi bình thản ung dung, ngữ điệu của Thiên Đạo dần dần trở nên cuồng loạn.

“Vậy được thôi, mi cứ thử đi.”Tôi hoàn toàn không để tâm, “C.hết cùng Thiên Đạo, nghĩ thế nào thì tôi cũng khá hời đó.”

Tôi đứng ở cổng biệt thự, tôi nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết lờ mờ truyền đến, trong lòng thật vui vẻ.

Đã sớm muốn làm như vậy rồi.

“Mi lừa ai chứ, mi không giết được ta đâu.” Nhìn thấy người ở tầng hai hoảng hốt cầu cứu, tôi cong môi nở nụ cười, “Nhân vật ở tuyến chính đều c.hết hết rồi, trật tự của thế giới này rồi sẽ sụp đổ thôi.”

Bọn họ cũng đã nhìn thấy tôi.

Đầu tiên là Hạ Dực, sau đó là Đoàn Cẩn Hành, cuối cùng là Lê Án… Còn có ba mẹ Hạ nữa.

Bọn họ đứng trong biển lửa, ngỡ ngàng và không thể tin nổi mà nhìn tôi.

Kinh ngạc không? Nghi ngờ không?

Người yêu các người không phải tôi đâu, người duy nhất yêu các người, bằng lòng cho các người sự ấm áp… sớm đã không còn ở đây rồi.

Người mà các người yêu không phải Hạ Giảo Giảo, cũng không phải Hạ Minh Nguyệt, càng không phải là tôi.

Người mà các người yêu chỉ là kẻ tôi nỗ lực diễn ra thôi, chính là con rối sẽ đối tốt với các người vô điều kiện đó.

Cái thứ tình yêu rẻ mạt đó, phải dùng cái c.hết của tôi hết lần này đến lần khác, cùng với sự thống khổ vô tận của Hạ Giảo Giảo để xây đắp nên, cái này cũng gọi là yêu à?

Hối hận thì có tác dụng gì, thứ rác rưởi biết hối hận cũng nên vứt vào lò hỏa thiêu thôi.

“Mi đó, mi sắp phải biến mất rồi nhỉ.” Tôi vui vẻ cười tươi, “Sau khi khởi động lại, “nữ chính” bị các người lợi dụng như Hạ Giảo Giảo sẽ thật sự thoát ra khỏi cốt truyện. Dựa vào vận mệnh của cô ấy, hoàn toàn có thể sống thật tốt.”

[Xẹt… Xẹt…]

Tiếng hổn hển của Thiên Đạo dần dần trở nên mơ hồ và chói tai, giống như là đài phát thanh có tín hiệu không tốt, cuối cùng thì hoàn toàn biến mất.

Một màn khói lửa long trọng giữa ban ngày, tôi nhìn mà vui đến ngất ngây.

……….

Thế giới sắp sụp đổ rồi.

Tôi lờ mờ cảm thấy, địa khái trong vòng một ngày sẽ có điều gì đó xảy ra.

Chỉ là lần tới khởi động lại, chắc Thiên Đạo sẽ không phải loại như thế kia nữa.

Mưa xuân tí tách tí tách, bao phủ lên toàn bộ vùng đất.

Tôi mua hai bó hoa, mang đến mảnh đất nghĩa địa mà tôi đã mua.

Tôi ngồi xổm xuống, cẩn thận đặt chiếc ly bằng sứ vào trong.

Mưa vẫn luôn rơi, trên đỉnh đầu tôi bỗng nhiên có một chiếc ô.

Tôi quay đầu nhìn lại, đối diện với một khuôn mặt xinh đẹp.

“Đây là mộ của ai?” Hạ Minh Nguyệt hỏi.

“Mộ của Hạ Giảo Giảo.” Tôi rất bình thản mà nói.

Nghe thấy lời nói giật gân như vậy, Hạ Minh Nguyệt cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ là dường như suy nghĩ gì đó: “Kiếp sau của cô ấy có hạnh phúc không?”

“Có.” Tôi nói, “Cô cũng vậy.”

Cô ấy mỉm cười: “Vậy thật sự quá tốt rồi.”

“À, gọi cô tới cũng không có chuyện gì khác, chỉ muốn thông báo cho cô biết một chút.” Tôi đứng dậy, “Tôi đã g.iết hết bọn họ rồi.”

“Không phải, là bọn họ đã tự gi.ết chết bản thân mình rồi.” Nghĩ nghĩ, tôi lại điều chỉnh lý do thoái thác cho mình một chút, “Cho dù cô báo cảnh sát, cảnh sát cũng sẽ không bắt tôi.”

“Tôi sẽ không báo cảnh sát đâu.” Cô ấy vẫn không có phản ứng gì, nhìn sang bia mộ bên cạnh, “Tôi cũng sắp c.hết rồi.”

Tôi trầm mặc.

“Trước kia tôi luôn nằm mơ, trong mơ có một lần, thận của tôi không được tốt, cô đã đổi cho tôi.” Cô ấy lẩm nhẩm, “Lần sau đừng như vậy nữa, thật ra tôi rất muốn một mình từ từ c.hết đi.”

“Tôi cảm thấy cô với người trước kia tôi gặp không giống nhau lắm. Trước kia thấy cô, tôi cứ cảm thấy cô bị thứ gì ép phải tiến về phía trước. Lần này…”

“KHả năng là vì tôi đ.iên rồi nhỉ.” Tôi mỉm cười nói, “Tôi không nghênh đón cái c.hết được, tôi muốn sống thật tốt.”

Cô ấy bị tôi chọc cười rồi, “Trông cô rất bình tĩnh.”

Tôi nhìn sang bia một ở bên cạnh mộ của Hạ Giảo Giảo: “Có phải cô muốn hỏi tôi, đó là mộ của ai.”

“Là… của một người rất quan trọng với Hạ Giảo Giảo nhỉ.” Hạ Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói.

Người bà trên tấm ảnh trắng đen nở một nụ cười ôn hòa, đeo một chiếc kính gọng đen, ánh mắt hiền hầu mà sáng trong.

Trái tim đột nhiên dao động mạnh mẽ.

Tôi cảm thấy thời khắc này, thứ gì đó đang từ từ rút khỏi cơ thể mình.

Mưa lớn như trút nước, không có cách nào thấm ướt nửa phần của tấm ảnh. Đến cả bia mộ của bà ấy cũng sạch sẽ gọn gàng, tựa như cả Thiên Địa Thần Minh cũng chiếu cố cho mảnh đất này.

Nhưng bên mộ không tên của Hạ Giảo Giảo, từng hạt lại từng hạt mưa rơi xuống, giống như ai đó đang rơi lệ.

Chôn cất họ cùng nhau, đó là điều cuối cùng mà tôi có thể làm được.

Chuyện xưa đã hết, cô đã đồng ý kết thúc vòng lặp luân hồi vô tận vô biên này rồi nhỉ.

Có lẽ là… chỉ muốn nhìn bà ấy nhiều hơn một chút.

Nhưng cốt truyện đã sớm quên mất bà ấy, tôi không thể giúp cô quét mộ của bà ấy một lần nữa, cho dù chỉ một lần.

Có thể gặp lại người quan trọng với mình. Đây có phải lý do “nữ chính” của thế giới này như cô, cho dù có tan nát cõi lòng cũng chần chừ không muốn rời đi, thậm chí còn cam tâm để cho Thiên Đạo t.hao t.úng vận mệnh phải không?

Ký ức đẹp đẽ chỉ lưu lại tại trước năm sáu tuổi, cô không có cách nào để gặp bà ấy lần cuối.

“Còn chiếc ô nào dư không?” Tôi hỏi, “Tôi muốn che cho Hạ Giảo Giảo một chiếc ô.”

Đời người ngắn ngủi của cô ấy, không có người nào bằng lòng che ô cho cô ấy cả.

Hạ Minh Nguyệt mỉm cười: “Không sao cả, cho cô ấy ô của tôi là được rồi.”

Sau khi đặt hai bó hoa vào bên hai bia mộ, tôi và Hạ Minh Nguyệt cùng nhau bước đi trong mưa.

“Đi ăn không, bữa ăn cuối cùng.”

“Đây chắc là lần cuối chúng ta gặp nhau rồi… Được.”

“Tìm một nơi có thể ngắm sao đi.”

“Tôi có thể hỏi lý do không?”

“... Trước khi thế giới sụp đổ, tôi muốn dùng mắt của cô ấy, để cô ấy ngắm nhìn sao kim một lần nữa.”

“Được.”

Thời khắc này không gió, không trăng, cũng không sao.

Nhưng không sao, dự báo thời tiết hiển thị chín giờ mưa sẽ tạnh.

Sau cơn mưa trời lại sáng, Minh Nguyệt Giảo Giảo, có sao kim sáng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play