Nữ Chính Truyện Ngược Trùng Sinh

CHƯƠNG 4


8 tháng


4.

“Ồ.” Tôi bình thản nói, “Nhưng tôi không làm nữa.”

Người bạn cùng bàn vẫn nhìn chằm chằm vào tôi như cũ. Khi cậu ta định mở miệng gọi “Giảo Giảo”, tôi đã ngắt lời cậu ta: “Tránh xa tôi ra chút.”

Cái thứ dơ bẩn hôi thối như vậy, cách xa tôi ra.

Lê Án sững sờ.

Cậu ta không thể tin nổi mà nhìn vào tôi.

Thiên Đạo cũng giận dữ rồi: [Cô có ý gì vậy!]

Tôi trực tiếp phớt lờ Thiên Đạo và Lê Án.

Tôi không có những từ ngữ nặng nề ác độc để biểu hiện ra tâm tàn ý lạnh.

[Tôi biết cô đã phải chịu uất ức…] Hồi lâu sau Thiên Đạo mới hòa hoãn lại, [Nhưng cô không muốn về nhà sao?]

Tôi không nói gì mà chỉ cụp mắt.

[Cô hãy nghĩ kỹ đi, dù gì hiện giờ tình tiết cũng nghiêng lại phía cô rất nhiều rồi.]

Còn chưa phải là lúc…

Tôi đến gặp giáo viên xin chuyển chỗ ngồi, trong lúc đó thì Hạ Dực đã tới tìm tôi.

Nó nhỏ hơn tôi một khối, hai mắt mong chờ mà đứng trước cửa lớp tôi.

Nhưng vào thời khắc nhìn thấy Lê Án, sắc mặt nó biến đổi rồi.

Biểu cảm của Lê Án đã sớm nắng chiều mưa cả một tiết. Đến lúc hết giờ, cậu ta đã không nhịn được mà đi đến trước bàn tôi, ngón tay thon dài cầm một hộp sữa.

Tôi không có cảm xúc gì mà nhìn cậu ta.

Không hề giống kiểu thiếu gia được sống trong nhung lụa như Hạ Dực và Đoàn Cẩn Hành, Lê Án là một tên đ.iên hàng thật giá thật.

Cậu ta gia cảnh bần hàn, bị người khác ức h.iếp, từ nhỏ đã tự ti mẫn cảm. Cho dù được tôi cảm hóa, nhưng biết được bản thân đã trùng sinh, phản ứng đầu tiên cậu ta không phải là khóc lóc hối hận, mà là nghĩ đủ mọi cách dụ dỗ tôi đi theo đúng quỹ đạo của lần trước đó.

Có lẽ trong mắt cậu ta, chỉ có “Hạ Giảo Giảo” mình đầy thương tích mà vẫn không bỏ rơi cậu ta mới là người mà cậu ta yêu.

Quan niệm như vậy không phải chỉ mỗi cậu ta có, nhưng tôi hoàn toàn chắc chắn rằng cậu ta chính là kẻ b.iến t.hái nhất.

“Đồ cậu thích uống đó.” Cậu ta lạnh nhạt nói. Mặt mày tuấn tú của thiếu niên được ánh nắng mạ một tầng sáng vàng, trông vô cùng đẹp. “Vị dâu tây.”

Thời học sinh, kiểu nam sinh vừa thành tích tốt lại vừa có cái mã đẹp như vậy, quả thật rất dễ dàng câu mất hồn các thiếu nữ.

Nhưng tôi đã luân hồi bảy lần ở thế giới này rồi, lần nào cũng c.hết ở năm hai mươi bảy tuổi.

Cho dù trước năm mười bảy tuổi tôi chưa hề trải nghiệm, nhưng tôi có được ký ức của mỗi một lần.

Thế nên cộng vào, tôi cũng phải hai trăm tuổi rồi.

Thế nên tôi không chút gợn sóng mà nhìn vào hộp sữa, thẳng đến khi Hạ Dực xông vào trong, đấm một quyền lên mũi của Lê Án.

Đã c.hết bảy lần, không biết ký ức mà bọn họ có là ký ức của lần nào?

Đại khái chắc là rơi vào lần tôi vì bọn họ mà ch.ết nhỉ.

Hạ Dực giống như con chó phát điên, mắt đỏ ngầu như muốn đánh một trận anh ch.ết tôi sống.

Những bạn học xung quanh đều trở nên hỗn loạn, muốn tiến đến phía trước kéo hai người họ ra.

Biểu cảm của Lê Án cũng rất u ám, đại khái là cậu ta muốn trốn tránh. Dù gì cậu ta không quyền không thế, chi bằng hiện giờ giả làm một học sinh đáng thương bị bắt nạt, đến lúc đó người có lý sẽ là cậu ta.

Nhưng tôi và cậu ta đối mắt nhìn nhau một cái.

Lần nhìn nhau này, có lẽ thứ cảm xúc gì đó trong ánh mắt tôi đã kích thích cậu ta, thế là cậu ta cũng như phát kh.ùng, xông lên đánh nhau với Hạ Dực.

Đợi đến khi hai kẻ đang thở hổn hển đó bị kéo ra, tôi cũng nhặt hộp sữa không biết bị lật ngửa từ lúc nào lên, đặt vào lòng bàn tay của Lê Án.

“Đồ của cậu tôi không dám uống,” Tôi nhìn cậu ta, “Lê Án.”

Lời vừa dứt, sắc mặt hai người kia đều biến đổi.

Bọn họ nhếch nhác thảm hại mà nhìn về phía tôi, giống như bị lột trần ở trước mặt tất cả mọi người vậy.

“Chị ơi…” Hạ Dực như bỗng nhiên ngộ ra điều gì đó, sắc mặt gần như tro tàn mà nhìn tôi, “Chị cũng…”

Đợi đến khi giáo viên chủ nhiệm đi vào, Hạ Dực cũng ngỡ người mà ngồi xuống dưới đất, không hề nhân thời cơ mà cắn xé Lê Án, cũng không hề biện giải cho chính mình.

Ánh mắt của Lê Án nặng nề, từ đầu đến cuối đều hướng về phía tôi, dường như chứa đầy sự thống khổ và hoài niệm.

Hai người đều bị đánh rất thảm, giáo viên chủ nhiệm lo lắng hãi hùng mà gọi phụ huynh của bọn họ.

Lê Án không có người thân, cuối cùng chỉ có mẹ Hạ là đồng ý sẽ qua đây.

Hai người họ đều được đưa xuống phòng y tế băng bó. Nhìn thấy lớp học hỗn loạn ầm ĩ, biến thành một mớ hỗn độn, tôi lười ở lại thêm nữa nên đứng dậy, đi lên sân thượng.

Đứng bên lan can tại sân thượng, tôi gửi một tin nhắn cho Hạ Minh Nguyệt.

[Có thời gian thì đi khám sức khỏe toàn thân.]

Hạ Minh Nguyệt sau này sẽ bị suy thận. Không biết vì sao, nguồn thận của tôi và cô ấy vừa hay tương thích.

Cô ấy không hề biết người cho cô ấy thận là tôi, bởi vì nhà họ Hạ và Đoàn Cẩn Hành - những kẻ muốn tôi hiến thận muốn để Hạ Minh Nguyệt trong sạch vô tội mà sống tiếp.

Sau đó dưới mệnh lệnh của Thiên Đạo, tôi ký tên vào “thỏa thuận tự nguyện quyên tặng”.

Thật ra cũng không có tác dụng, cuối cùng Hạ Minh Nguyệt vẫn sẽ c.hết.

Những tổn thương mà bọn họ gây cho tôi vì Hạ Minh Nguyệt, cuối cùng cũng sẽ trả về cho Hạ Minh Nguyệt thôi.

Tôi mơ hồ nhớ được, lần đầu tiên trước khi tôi c.hết, Đoàn Cẩn Hành nói với tôi, anh ta sẽ trả đồ của tôi lại cho tôi. Khi đó anh ta đã là tổng tài lạnh lùng tàn nhẫn của một công ty rồi, làm ra mấy chuyện v.i p.hạm p.háp luật cũng không phải là không có khả năng.

Tôi là nữ chính truyện ngược, cô ấy là nữ phụ truyện ngược, tóm lại cả hai sẽ đều không được c.hết yên lành.

Lần này sẽ không có khả năng trao đổi thận, thế nên vẫn nên để cô ấy chú ý cơ thể một chút.

Gió trên sân thượng rất lớn, tiếng gió phần phật, tôi bình tĩnh nhìn xuống dưới.

[Cô muốn làm gì vậy?] Thiên Đạo vẫn luôn im lặng bỗng mở miệng, [Cô muốn làm cái gì?]

“Không có gì.” Tôi nhìn thấy Hạ Dực và Lê Án quay lại, nhìn thấy mẹ Hạ vội vàng đi đến, bọn họ cũng đều nhìn thấy tôi, tôi mỉm cười một cái với bọn họ.

Có lúc, muốn đánh tan lớp phòng thủ tâm lý của người khác, chỉ cần một chút thủ đoạn nhỏ.

Loại chuyện này đương nhiên tôi không thể chia sẻ với Thiên Đạo.

Dù gì nó cũng chỉ là một thứ ngu ngốc.

Tôi không xuống sân thượng, cho tới khi ba người kia như điên mà xông lên tìm tôi.

Cửa sân thượng bị tôi khóa vang lên tiếng đập rầm rầm. Tôi vô cùng thư giãn mà tựa người vào lan can, tiếp tục hóng gió.

“Giảo Giảo, Giảo Giảo! Mẹ cầu xin con, đừng làm chuyện ngốc nghếch!”

“Giảo Giảo… Tôi sai rồi, Giảo Giảo, cậu mở cửa!”

“Chị ơi, chị muốn trừng phạt em thế nào cũng được, em cầu xin chị đừng có như vậy…”

[Cô muốn chết?] Thiên Đạo dường như đột nhiên bình tĩnh lại, [Vô dụng thôi, cô sẽ tỉnh lại trên giường bệnh một lần nữa.]

“... Vậy sao?” Tôi như đang tự nói tự nghe, “Thật nhàm chán mà.”

Cửa bị đẩy ra.

Tôi quay đầu, nhìn về phía bọn họ.

Hạ Dực mồ hôi đầy đầu, sắc mặt tái mét nhìn chằm chằm tôi, giọng nói cũng đang run rẩy: “Chị ơi, sao chị lại ở chỗ đó… Qua đây một chút có được không?”

Yết hầu của Lê Án cũng chuyển động, biểu cảm trống rỗng, dường như kinh hãi mà nhìn vào tôi.

Mẹ Hạ nước mắt lưng tròng: “Giảo Giảo, đến bên cạnh mẹ đi…”

Nhìn phản ứng của bọn họ, tôi chẳng có chút gợn sóng, lùi về phía sau một bước.

Chỉ một bước đó, ba người kia đều đồng thời xông lên, Lê Án có động tác nhanh nhất kéo lấy tôi, ôm tôi vào lòng.

Sau đó một giây, cậu ta bị Hạ Dực tát một cái.

“Mày còn dám động vào chị tao?” Hạ Dực đá một cái vào bên đầu gối đang băng bó của Lê Án, sự căm hận và ghê tởm trong mắt sắc như dao. “Cái thằng súc sinh này, nếu không phải mày, làm sao chị tao có thể biến thành như thế!”

Lê Án cũng không chút do dự mà đấm lại một đấm, khuôn mặt xanh tím hơi vặn vẹo, biểu cảm trở nên càng cay nghiệt: “Mày nghĩ mày tốt hơn tao ở chỗ nào? Ở trong trường, mày đã…”

Lời phía sau cậu ta không tiếp tục nói hết mà nhìn tôi một cái, sau đó lựa chọn kết thúc cuộc chiến.

Hạ Dực khựng lại, biểu cảm đông cứng.

Mẹ Hạ cẩn thận từng tí mà nói: “Giảo Giảo, sau này đừng đi đến nơi nguy hiểm như vậy nữa. Chỗ này rất cao, mẹ lo cho con…”

Bà ta nắm chặt tay của tôi: “Cơ thể con vẫn chưa tốt lên hẳn, mẹ đưa con đi khám có được không?”

Tôi không từ chối.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play