Nữ Chính Truyện Ngược Trùng Sinh

CHƯƠNG 3


8 tháng


3.

Sau khi tôi “cảm hóa” nhà họ Hạ, nếu tình yêu của họ đối với cô ấy bị vứt đi như đôi giày cũ, vậy thì thật sự quá rẻ mạt rồi.

Mẹ Hạ xông tới ôm lấy tôi, khóc đến xé ruột xé gan, “Giảo Giảo…”

Ba Hạ cũng nước mắt lưng tròng: “Đứa con ngoan, là chúng ta có lỗi với con.”

Trong lòng tôi không một gợn sóng.

Xem ra tôi đoán không sai, lần trùng sinh này, bọn họ có ký ức lúc trước.

Hạ Dực, Đoàn Cẩn Hành, ba mẹ Hạ, tất cả đều có.

“Minh Nguyệt,” Cuối cùng, sau khi khóc xong thì bọn họ đã bắt đầu vào chuyện chính, “... Con vừa quay về, trong nhà thêm một người, chúng ta đều không quá quen. Hay là thế này, con đến biệt thự ở trước nhé.”

So với lúc trước, giọng điệu của mẹ Hạ đã lạnh lùng hơn một chút.

Hạ Dực không nói chuyện, Đoàn Cẩn Hành cũng không nói, ánh mắt bọn họ dịu dàng hướng về phía tôi. phớt lờ Hạ Minh Nguyệt ở bên cạnh - người mới vừa được tìm về.

Cảnh tượng giống y hệt như lúc trước, vai diễn lại bị đảo ngược rồi.

Hạ Minh Nguyêt lại không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ hơi hơi gật đầu: “Được.”

Tôi nhớ tới kết cục lần trước, tôi dũng cảm quên mình mà xông vào biển lửa, cứu tất cả người trong nhà họ Hạ ra ngoài. Hạ Minh Nguyệt lại chỉ đứng ở ngoài cửa, gọi cứu hỏa xong thì bình tĩnh đứng nhìn. Thậm chí trước lúc tôi xông vào, cô ấy còn cau mày, muốn kéo tôi lại.

So với con gái thật thờ ơ lạnh lùng, hiển nhiên con gái giả không tiếng tính mạng mà cứu mình ra ngoài càng được yêu thích hơn.

Không biết là lần luân hồi thứ mấy, tôi còn nghe thấy bọn họ thở dài khi nói về Hạ Minh Nguyệt: “Đứa trẻ đó, không có hiếu.”

Tôi hờ hững mà nghĩ, sớm biết thế này thì để bọn họ c.hết trong biển lửa còn tốt hơn. Như vậy bọn họ sẽ biết được rằng, có một điểm duy nhất mà tôi và Hạ Minh Nguyệt không giống nhau, đó là đến cả gọi điện cho cảnh sát tôi cũng sẽ không gọi.

“Tôi sẽ không ở nhà.” Tôi nói, “Chỉ quay về xem một chút.”

Bầu không khí ngưng trệ.

“Giảo Giảo…” Mẹ Hạ nghẹn ngào hỏi, “Là mẹ làm không tốt chỗ nào sao?”

“Giảo Giảo, chuyện lúc trước là ba không tốt.” Ba Hạ cũng tiến lên trước một bước, “Ba đồng ý với con, trong gia đình này, con vĩnh viễn là công chúa nhỏ quan trọng nhất.”

Hạ Dực tha thiết mong chờ mà nhìn tôi: “Chị ơi…”

Chỉ có Đoàn Cẩn Hành không nói chuyện, đôi mắt lấp lánh, đại khái là muốn nói cái câu “kim ốc tàng kiều” đó rồi.

*kim ốc tàng kiều: giấu người đẹp trong nhà, trong trường hợp này là ban đầu Đoàn Cẩn Hành tưởng Giảo Giảo sẽ bị đuổi đi như trước, cho nên có ý định lên tiếng bao nuôi, để Giảo Giảo ở với mình.

Tôi lại nhìn về phía Hạ Minh Nguyệt.

Rõ ràng nghe thấy những câu khiến người ta phải đau lòng nhỏ máu, nhưng biểu cảm của cô ấy vẫn chẳng hề biến đổi, giống như người bị bài xích và cô lập chẳng phải cô ấy.

“Chỉ là muốn cách trường học gần một chút.” Tôi từ chối lời mời không có ý nghĩa kia, “Cứ như thế đi.”

Ba mẹ Hạ hồn bay phách lạc mà đồng ý, Hạ Dực ngồi xổm bên cạnh bọn họ an ủi gì đó, mà tôi thì thuận lợi ra khỏi cửa.

Đoàn Cẩn Hành đi theo sau tôi, muốn kéo cổ tay tôi lại: “Giảo Giảo!”

Tôi né ra, cau mày nhìn anh ta.

“Giảo Giảo, em muốn cách trường gần một chút, vừa hay anh có một căn hộ ở trường đại học A…” Đoàn Cẩn Hành cúi đầu nhìn tôi, “Sau này em đi học, anh nấu ăn cho em, chăm sóc em, được không?”

Hạ Minh Nguyệt ở bên cạnh như là không nhịn được, thế là cười một tiếng.

Tôi nghe ra tiếng cười này là một tiếng cười nhạo rất rõ ràng. Nhưng Đoàn Cẩn Hành lại cho rằng Hạ Minh Nguyệt đang ghen tuông nên cười lạnh, thế là quay lại nói với cô ấy: “Hôn lễ của anh với em sẽ hủy bỏ, người anh yêu là Giảo Giảo, tương lai cũng chỉ có thể yêu Giảo Giảo, sau này chúng ta hãy giữ khoảng cách.”

Hạ Minh Nguyệt không nói mà vẫn nở nụ cười nhìn Đoàn Cẩn Hành, giống như một kiểu trào phúng trong im lặng vậy.

Tôi sinh ra lòng hiếu kỳ, hỏi: “... Có phải anh bị đ.iên không?”

Đoàn Cẩn Hành ngớ người: “Giảo Giảo…”

“Hay là anh cảm thấy tôi bị đ.iên.” Tôi trần thuật một cách khách quan, “Anh yêu tôi thì liên quan gì đến tôi, tôi có yêu anh đâu.”

Lần này Hạ Minh Châu giống như bị chọc trúng huyệt cười, cô ấy cười phá lên, gần như không ngừng lại được.

Cuối cùng Đoàn Cảnh Hành cũng ý thức được có gì đó không đúng, anh ta nhìn tôi: “Giảo Giảo, anh biết em thất vọng với anh rồi, nhưng em yên tâm, anh sẽ dùng thời gian cả đời để bù đắp cho em.”

Đồ thần kinh.

Trong mắt anh ta viết rõ “Sao em có thể không yêu anh chứ”, tự cho rằng mình thâm tình, khiến cho người ta mắc ói.

Tôi đột nhiên nhớ ra rất nhiều lần trước đó, tôi vì anh ta mà c.hết, cuối cùng cũng khiến anh ta cảm động. Mà anh ta cũng nhận ra người mình yêu là tôi, thế là ôm t.hi t.hể tôi mà đau đớn không muốn sống.

Con đường thường thấy trong truyện ngược, tôi thì chỉ cảm thấy nực cười.

Ai bằng lòng vì anh ta mà c.hết, ai yêu anh ta, ai muốn trông thấy anh ta vì chuyện tôi c.hết mà tâm như tro tàn chứ?

Cái tình tiết này thật khiến người khác phiền phức và chán ngấy.

“Quan hệ giữa tôi và anh, chính là nếu như anh chết, tôi có thể sẽ tham gia tang lễ của anh.” Tôi nói, “Chỉ như vậy mà thôi.”

Tham gia tang lễ là để xem náo nhiệt, chứ chẳng có ý gì khác.

Đoàn Cẩn Hành ngỡ ngàng nhìn tôi, vẻ lạnh lùng thận trọng thường ngoài không còn nữa. Anh ta thống khổ vạn phần mà nhìn tôi, dường như cuối cùng đã hiểu ra gì đó: “Giảo Giảo, có phải em cũng nhớ ra rồi không…”

Tôi không để ý đến anh ta, xoay người tiếp tục rời đi.

Đoàn Cẩn Hành vẫn đứng phía sau tôi, đông cứng giống như một pho tượng.



Tôi tìm được nhà rồi, dùng chiếc thẻ lúc nãy lấy ở nhà - bên trong là tiền tiêu vặt trước kia nhà họ Hạ cho tôi.

Đã ch.ết bảy lần, đây là tiền tôi bán mạng mà có được, tôi tiêu cũng không thấy chột dạ.

Ngồi trên xe mình đã gọi, tôi lấy đồ trong túi ra, vuốt nhẹ mặt ngoài của đất sét.

Đây là lý do tôi trở về nhà họ Hạ, cũng là đồ vật duy nhất tôi cần mang đi - một chiếc ly nhỏ bằng đất sét. Trên chiếc ly là một ngôi sao được vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, cùng với một mặt trăng.

Một đời của “Hạ Giảo Giảo”, người thật sự yêu cô ấy chắc chỉ có một mà thôi.

Sáu tuổi cô ấy được nhà họ Hạ nhận nuôi. Trước đó, viện trưởng của cô nhi viện là một bà lão hòa nhã dịu dàng, chăm sóc một nhóm bạn nhỏ mất đi cha mẹ và người thân. Rõ ràng tóc đã bạc trắng, nhưng ánh mắt lại sáng trong và hiền hậu, lúc nào cũng cười tươi kể chuyện cho các bạn nhỏ.

Bà ấy đeo kính lão, xoa đầu Hạ Giảo Giảo, dạy cô ấy nhận biết những ngôi sao trên bầu trời.

“Ngôi sao này, là sao Bắc Đẩu… Ngôi sao này, là sao kim. Ngôi sao sáng nhất kia…”

“Giảo Giảo của chúng ta, là mặt trăng đáng yêu nhất.”

“Vậy bà chính là sao kim!”

Họ cùng làm chiếc ly bằng đất sét, Hạ Giảo Giảo xem chiếc ly là bảo bối mà mang về nhà họ Hạ.

Sau này bà ấy qua đời rồi.

Tôi vĩnh viễn không quên, khoảnh khắc tiếp nhận ký ức đó, chính là khoảnh khắc biết được bà đã ra đi, cảm xúc của Hạ Giảo Giảo vỡ nát.

Hồi tưởng lại cuộc đời cô ấy, tình cảm mãnh liệt nhất của cô ấy, nỗi bi thương sâu sắc nhất của cô ấy, nước mắt đắng cay nhất của cô ấy, đã dùng toàn bộ vào ngày bà mất rồi.

Cô ấy khóc đến đau thấu tâm can nhưng lại giấu đi, không dám cho bất cứ ai biết.

Rồi lại đến sau này, chiếc ly cũng bị làm vỡ rồi.

Tình tiết thúc ép tôi trơ mắt nhìn, chiếc ly rơi vỡ ngay trước mặt tôi.

Rõ ràng “Hạ Giảo Giảo” không còn ở đây rồi, nhưng thời khắc đó, tôi vẫn cảm nhận được nỗi đau nhói lòng.

Tôi sờ lên trái tim mình, không biết đang nói với ai: “Yên tâm đi.”

Yên tâm đi, lần này, tôi sẽ bảo vệ nó thật tốt.

….

Tôi quay về trường học, tiếp tục lên lớp.

Trong trường học vẫn còn một người là đối tượng nhiệm vụ của tôi nữa, cậu ta tên là Lê Án.

Cậu ta là nam chính thứ nhất mà tôi cần phải cứu rỗi theo tình tiết, một tên ngu ngốc vì muốn trải nghiệm thói đời nóng lạnh, cho nên cần người khác thiêu chính cơ thể mình để sưởi ấm cho cậu ta.

Từ khi học cấp ba, Hạ Giảo Giảo đã là bạn cùng bàn với cậu ta. Cô ấy dịu dàng lương thiện, đối xử hòa đồng với tất cả bạn học, vì thế nên rất hợp logic mà bị Lê Án ngắm trúng.

Kiểu thiếu nữ xinh đẹp tinh tế, có gia cảnh tốt như thế này đã khơi dậy sự đố kỵ và dục vọng chiếm hữu vi diệu của cậu ta.

Hạ Giảo Giảo chỉ nhìn thấy cậu ta cô độc đáng thương, cho nên đã cho cậu ta thêm mấy phần kiên nhẫn và khoan dung.

Mà theo như tình tiết, sau khi tôi quay lại lớp học thì sẽ bị Hạ Dực dùng thủ đoạn để cô lập.

Khi bị kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, tôi nhận lấy một ly trà nóng mà Lê Án đưa. Sau đó vì ly trà đã bị thêm gì đó vào, mà tôi bị Lê Án đưa về nhà, c.ưỡng chế chiếm hữu.

Tôi giống như con rối bị cốt truyện điều khiển, không có bất kỳ phản kháng nào

Sau khi tỉnh lại, tôi bị ép buộc trở thành bạn giường cố định của Lê Án. Tôi cũng trở thành người phụ nữ đứng núi này trông núi nọ bị Đoàn Cẩn Hành lên án, chửi rủa. Cũng bị Hạ Dực cười nhạo răng chỉ biết leo lên người đàn ông, thế là chuyện b.ạo l.ực h.ọc đ.ường lại ngày càng thậm tệ hơn.

Nhưng cho dù là như thế, tôi vẫn sẽ toàn tâm toàn ý mà “yêu” Lê Án.

Bởi vì cậu ta yếu đuối, mẫn cảm, cho nên tất cả những điều cậu ta làm đều không phải cố ý. Cho dù cậu ta đối xử với tôi lúc nóng lúc lạnh, thậm chí sau khi biết được sự tồn tại của Đoàn Cẩn Hành, cậu ta còn phẫn nộ mà lăng n.hục tôi, biến tôi thành thú cưng có thể tùy ý chơi đùa, giam cầm tôi trong nhà của cậu ta, thì tôi vẫn ngày ngày làm cơm nóng đợi cậu ta về nhà, vì để bầu bạn với cậu ta mà mắc bệnh ung thư dạ dày.

Những ký ức ùa về, tôi nhìn thiếu niên với gương mặt tuấn tú, khí chất lạnh lùng âm u ở bên cạnh, ngón tay hơi hơi cử động.

Thật muốn đẩy cậu ta từ trên sân thượng của trường xuống.

Dù gì lần trước cậu ta đã nói thế nào nhỉ?

Lần trước khi tôi đang ở giây phút cuối cùng của sinh mệnh, cậu ta ở bên cạnh tôi, vành mắt đỏ ửng, cầu xin tôi đừng c.hết, cậu ta biết sai rồi.

Tôi chỉ yếu ớt xoa xoa đầu cậu ta, bảo cậu ta hãy sống thật tốt.

Cậu ta lại nói, nếu hôm nay tôi c.hết ở chỗ này, cậu ta sẽ nhảy từ trên cửa sổ bên cạnh xuống.

Tôi rất muốn xem cậu ta liệu có nhảy không, đáng tiếc tôi c.hết quá nhanh rồi.

Chỉ nhìn một cái, tôi liền nhận ra Lê Án cũng có ký ức.

Cậu ta ngây ngẩn nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, giống như đã trải qua muôn ngàn núi sông, cuối cùng lại quay về với vẻ cố chấp và gần như đ.iên cuồng.

Trước kia mỗi buổi sáng, tôi đều mang bữa sáng đến cho cậu ta. Nhưng hôm nay thì không, thậm chí tôi còn quên cậu ta một cách sạch sẽ.

Cái gọi là cứu rỗi, lại chính là tự đẩy bản thân xuống vũng bùn, sau đó dùng hết tất cả sức lực mà mình có để nâng cậu ta lên.

Nực cười, vô vị, buồn nôn.

Nếu không phải vì cái gọi là Thiên Đạo kia…

[Đã kiểm tra xong rồi, chỉ có một lỗi không ảnh hưởng gì mấy.]

[Bọn họ mang theo ký ức mà trùng sinh lại, lần này chắc chắn cô có thể hoàn thành cốt truyện.]

Không biết có phải vì muốn l.ừa g.ạt tôi tiếp tục làm việc hay không, mà giọng nói của Thiên Đạo nghe ôn hòa hơn nhiều, thậm chí còn mang theo cả ý tỉ mỉ dẫn dắt.

[Qua lần này, cô có thể hoàn toàn lấy được tự do rồi…]

“Ồ.” Tôi bình thản nói, “Nhưng tôi không làm nữa.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play