Nữ Chính Truyện Ngược Trùng Sinh

CHƯƠNG 2


8 tháng


2.

Hạ Dực và Đoàn Cẩn Hành vẫn luôn đi theo sau tôi, mang theo bộ dạng muốn lại gần nhưng lại không dám lại gần.

Tôi coi họ là không khí.

Đi lang thang trên đường không mục đích, tôi đang nghĩ xem sau khi rời khỏi nhà họ Hạ thì nên đi đâu.

Những lần trước, lần nào cũng có “người tốt” thu nhận tôi, ví dụ như Hạ Dực muốn tôi làm người giúp việc cho nó, ví dụ như Đoàn Cẩn Hành muốn tôi làm tình nhân cho anh ta, lại ví dụ như vô số người lạ không có ý tốt gì cả.

Điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Tôi cúi đầu nhìn, phát ra người liên lạc là “mẹ”.

Trầm mặc rất lâu, tôi có hơi xuất thần.

Mỗi lần diễn kịch, tôi đều phải hồi tưởng lại tất cả về “Hạ Giảo Giảo” năm mười bảy tuổi.

Cô ấy là một cô gái gan nhỏ, yếu đuối, dịu dàng và ngoan ngoãn. Trưởng thành tại cô nhi viện, cô ấy rất nỗ lực để có được sự chấp nhận của người khác.

Tôi nhìn cô ấy được nhà họ Hạ nhận nuôi, đối diện với sự mất kiên nhẫn và kháng cự của Hạ Dực, tôi không biết làm sao cả.

Nó chỉ là một cậu chủ sống trong nhung lụa, đối với một người lạ đột nhiên xuất hiện tại lãnh địa của mình, thái độ của nó đương nhiên không thể thân thiện. Bởi vì bố mẹ để ý, cho nên nó mới miễn cưỡng duy trì mối quan hệ chị em không mặn không nhạt mười mấy năm với “Hạ Giảo Giảo”.

Kể cả Đoàn Cẩn Hành, anh ta và “Hạ Giảo Giảo” là thanh mai trúc mã, nhưng tình cảm của hai người họ cũng chỉ như vậy mà thôi. Anh ta xem trọng thân phận thiên kim nhà họ Hạ của “Hạ Giảo Giảo”,cho nên mới bố thí cho cô ấy chút kiên nhẫn và ôn hòa.

Nhưng đôi vợ chồng kia thì không như vậy.

Nói là dịch chuyển tình thương cũng được, nói là gửi gắm tình thương cũng không sai, hai người họ thật sự quan tâm đến “Hạ Giảo Giảo”. Vì vậy mới bắt đầu, dù biết hướng đi của cốt truyện, tôi cũng cảm thấy kỳ quái. Cho dù chỉ là nuôi thú cưng, thì nuôi mười năm qua cũng nên có cảm tình, chứ huống chi là con người?

Nhưng sự thật chứng minh, tôi đã nghĩ quá nhiều rồi.

Kể từ giây phút Hạ Minh Nguyệt quay về, tất cả ý nghĩa về sự tồn tại của “Hạ Giảo Giảo” đều bị cướp đoạt rồi.

Rõ ràng là bọn họ đón Hạ Giảo Giảo từ cô nhi viện về, rõ ràng là bọn họ cho cô ấy tình thương và sự ấm áp trước, rõ ràng là bọn họ nói, Hạ Giảo Giảo sẽ là cô con gái bọn họ thương yêu nhất.

Nhưng Hạ Minh Nguyệt vừa xuất hiện, bọn họ liền quên hết sạch sẽ tất cả mọi thứ.

Bọn họ coi thường, sỉ nhục, giẫm đạp “Hạ Giảo Giảo”, biến tất cả thiện ý trong quá khứ thành lưỡi dao, tất cả đều đâm cho “Hạ Giảo Giảo” mình đầy thương tích.

“...Giảo Giảo” Tôi nhận cuộc điện thoại, nghe thấy giọng nói khàn khàn run rẩy của người phụ nữ, “Con ở đâu vậy?”

Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, nhíu nhíu mày, “Gì vậy?”

Bà ta không nghe ra sự lạnh nhạt trong lời nói của tôi, gần như đang cố kìm nén tiếng nức nở: “Mẹ muốn gặp con, Giảo Giảo, mẹ muốn nhìn thấy con.”

Tôi vốn muốn trực tiếp cúp điện thoại, nhưng một cảm giác hứng thú xuất hiện, tôi bèn nói: “Được.”

Không phải muốn gặp bọn họ, tôi chỉ muốn xem phản ứng của Hạ Minh Nguyệt thôi.

Thẳng thắn mà nói, tôi không có quá nhiều ác cảm với Hạ Minh Nguyệt.

Nghĩ thì cũng biết, khi tôi làm nữ chính truyện ngược, trải qua tất cả tống khổ và giày vò mà cùng mọi người đến cược cái kết HE, Hạ Minh Nguyệt sẽ lập tức biến từ nốt chu sa trở thành vết muỗi đốt.

Tình yêu và thù hận của những người này thật sự quá cực đoan.

Cực đoan đến nỗi thỉnh thoảng sẽ khiến tôi thấy nực cười.

Hạ Dực đi đến trước mặt tôi, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: “Chị ơi, là ai thế?”

Tôi lạnh nhạt nheo mắt nhìn nó một cái, không hề trả lời.

“Em biết, là mẹ có đúng không.” Biểu cảm của Hạ Dực dần dần trở nên kích động, “Em biết mà… Mẹ cũng sẽ tỉnh táo… Chị, em bảo tài xế qua đây, em đưa chị về nhà có được không. Chị ơi, mẹ cũng muốn gặp chị…”

Trong mắt nó ngập tràn sự cầu xin, tôi như có như không mà “ừm” một tiếng.

Hạ Dực ngay lập tức vui mừng phấn khởi, thậm chí còn không để ý đến ĐOàn Cẩn Hành cũng leo lên xe. Nó chỉ tha thiết nói với tôi: “Chị ơi, về nhà em sẽ giúp chị sắp xếp phòng ngủ. Lúc trước chị thích mấy vật trang trí bằng thạch anh, em đã bảo chú Trần mua rồi. Chị còn gì muốn nữa đều có thể bảo em.”

Tôi chê nó quá phiền nên đeo tai nghe lên.

Về nhà họ Hạ một chuyến là điều cần thiết, ở đó còn có món đồ mà tôi cần lấy.

Khi tôi về đến nhà họ Hạ, ba mẹ Hạ đều đã có mặt.

Bệnh viện tôi được đưa vào là một bệnh viện bình thường, còn bệnh viện họ đưa Hạ Minh Nguyệt đến là bệnh viện tư nhân ở gần đó, cho dù nhiều nhất thì cô ấy chỉ sứt da một chút mà thôi.

Tôi ngước mắt, nhìn thiếu nữ xinh đẹp lộng lẫy trước mắt.

Lần thứ tám rồi.

Mỗi một lần, cô ấy đều đứng ở một vị trí giống nhau mà mỉm cười, nhưng lại không để lộ ra cảm xúc.

Sau này, khi hết lần này đến lần khác nỗ lực diễn vai nữ chính truyện ngược, trên người tôi toàn là thương tích, cô ấy sẽ cau mày, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy phức tạp.

Hạ Minh Nguyệt rất khi nói chuyện với tôi, cô ấy chưa từng làm khó tôi, cũng chưa từng bảo vệ tôi mà chỉ đứng ở phía xa.

Tôi luôn cảm thấy, cô ấy đã biết được tôi có mục đích gì đó nên mới tận lực làm những điều này.

Trường học của cô ấy ở tỉnh khác, bình thường cô ấy không ở nhà họ Hạ, thậm chí tôi còn không nhìn thấy cô ấy.

Từ những lời của người khác, tôi biết được rằng tại sao sau khi tìm được Hạ Minh Nguyệt về, thái độ của tất cả người nhà họ Hạ đối với tôi lại tồi tệ như vậy.

Lý do là trong quãng thời gian bị bọn b.uôn n.gười bắt, Hạ Minh Nguyệt đã phải chịu ngược đãi và giày vò vô nhân đạo.

Khi cô ấy quay lại thì trên người toàn là vết thương, trạng thái thân thể vô cùng tệ, cho nên người nhà họ Hạ đem tất cả những gì cô ấy nhận được đổ lên người tôi, dùng tôi làm vật phát tiết.

Đúng là một logic nực cười, giống như bọn b.uôn n.gười kia vậy.

Tôi lại không hề có ác ý gì với Hạ Minh Nguyệt cả, bởi vì tôi có thể lờ mờ cảm nhận được, cô ấy mắc căn bệnh tâm lý rất nghiêm trọng.

Tôi từng bắt gặp dáng vẻ cô ấy sụp đổ mà tự làm hại mình, cũng phát hiện ngày hôm sau cô ấy như không có chuyện gì mà mặc một chiếc áo dài tay.

Mà vấn đề này, tất cả những người nhà họ Hạ tự nhận là quan tâm đến cô ấy, lại không có bất cứ ai phát hiện ra cả.

Trông Hạ Minh Nguyệt rất dễ gần, nhưng trên thực tế lại rất xa cách. Ai đối tốt với cô ấy, thái độ cô ấy sẽ lạnh nhạt bình thản. Ai đối xử tệ với cô ấy, cô ấy cũng sẽ không quá để ý.

Từ đầu đến cuối cô ấy đều không quan tâm những chuyện bên ngoài, ánh mắt trống rỗng, giống như là người gỗ mất đi l.inh h.ồn vậy.

Tôi không giao tiếp nhiều với cô ấy. Cho đến khi có một lần, vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi của Hạ Minh Nguyệt, mưa lớn như trút nước, tôi bị Hạ Dực sai đi mua trà bánh cho cô ấy.

Kẻ bị ướt như chuột lột là tôi đứng ở ngoài cửa, gõ cửa không có ai trả lời, gọi điện thoại cũng không ai nhấc máy.

Chỉ có Hạ Minh Nguyệt.

Khi buổi tiệc bắt đầu được một nửa, đoán chừng là cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy được hình ảnh nhếch nhác thảm hại của tôi, thế là đi đến mở cửa ra, sau đó đứng trước mặt tôi.

Kẽo kẹt một cái, lại đóng cửa lại.

Tiếng ồn của tất cả mọi người bị một cánh cửa ngăn cách, chúng tôi đứng nhìn nhau trong màn mưa.

Quần áo trên cơ thể tôi thấm ướt dính lên cơ thể, mái tóc rối bù thảm thương.

Nhìn thấy cô gái trước mắt gọn gàng tinh tế lại xinh đẹp, trông như nàng công chúa trong truyện cổ tích, trên mặt tôi không nổi chút gợn sóng.

Cô ấy chỉ nói với tôi ba câu.

Câu thứ nhất, là cô ấy mở miệng hỏi tôi: “Lạnh không?”

Câu thứ hai, là khi cô ấy cởi áo khoác ngoài cùng với tấm thẻ mà đưa cho tôi: “Bên trong có một trăm vạn.”

Câu thứ ba, là cô ấy xoay người rời đi: “Cho cô mua vé xe, đi thành phố Giang, chín giờ tối nay. Hiện giờ đi còn có thể kịp.”

Thành phố Giang gần biển, ngắm nhìn biển lớn, cảm nhận gió biển, là nguyện vọng từ trước tới nay của “Hạ Giảo Giảo”.

Số tiền nhà họ Hạ cung cấp cho con cái không nhiều.

Một trăm vạn, có lẽ là tất cả số tiền Hạ Minh Nguyệt có sau khi về nhà họ Hạ.

Nhưng mà, tôi muốn về nhà.

Tôi chưa từng bỏ ra bất cứ tình cảm gì cả. Nhẫn nại mà đi theo tình tiết, chỉ là vì tôi muốn về nhà.

Tôi cụp mắt nhìn tấm thẻ trên tay.

Đó là lần luân hồi đầu tiên của tôi, cũng chỉ có lần đó, cô ấy mới nói với tôi những lời như vậy.

Tôi suy đoán, là do diễn xuất của tôi chưa đủ hoàn mỹ, bị cô ấy phát hiện ra là tôi không kiên nhẫn, bị cô ấy phát hiện ra là tôi không tình nguyện làm những chuyện này.

Cô ấy thật sự rất thông minh, cô ấy thông minh hơn “Hạ Giảo Giảo” nhiều.

Người nhà họ Hạ yêu cô ấy không?

Sau khi tôi “cảm hóa” nhà họ Hạ, nếu tình yêu của họ đối với cô ấy bị vứt đi như đôi giày cũ, vậy thì thật sự quá rẻ mạt rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play