Nữ Chính Truyện Ngược Trùng Sinh

CHƯƠNG 1


8 tháng


0.

Thiên Đạo cảnh cáo tôi, nếu không làm theo tình tiết thì sẽ phải c.hết.

Hai mắt tôi trống rỗng: “Mệt rồi, muốn làm thế nào thì tùy.”

Trúc mã vì không gặp được tôi mà nhịn ăn nhịn uống rồi vào phòng cấp cứu. Tôi nghe được tin tức thì tỏ vẻ đồng cảm: “Ch.ết rồi sao? Tang lễ giúp tôi viếng đưa trăm.” (năm trăm - khoảng 1triệu7, 1triệu8)

Em trai ngày ngày chặn ở trước cửa cầu xin tôi về nhà, ai biết tôi ở nhà nằm cả một tuần. Đến khi hàng xóm báo cảnh sát dắt nó đi, tôi cũng không biết nó đã từng đến đây.

Bạn cùng bàn là nam phụ yandere (bệnh kiều), bị tôi phớt lờ 👎 ngày, cuối cùng không nhịn được mà hỏi tôi tại sao không mang bữa sáng cho cậu ta.

Tôi cau mày nói: “Cách xa tôi chút.”

Bọn họ hối hận đến đau khổ rơi lệ, tôi nhìn thấu hồng trần một lòng xuất gia.

Cốt truyện hoàn toàn sụp đổ, Thiên Đạo hết cách nên đành đưa tôi rời đi.

Ngày rời đi đó, tôi lựa chọn phương thức ra đi cực kỳ oanh liệt - trước mặt tất cả mọi người, đốt lên một ngọn lửa.

Sau đó, tôi mặt không cảm xúc, mắt nhìn về phía mấy con người đang xông vào biển lửa theo tôi.

Tôi không ch.ết, bọn họ thì ch.ết hết rồi.

1.

Sau khi ch.ết bảy lần, tôi đã tê dại hoàn toàn trước nỗi đau rồi.

Tỉnh lại lần nữa, tôi lại đang nằm trong bệnh viện.

Tình tiết giống y như cũ, khung cảnh giống y như cũ, lời thoại giống y như cũ.

Tôi trầm mặc rút mũi kim cắm trên tay ra.

[Lần này cô lại tiến đến gần thành công hơn một bước.] Âm thanh lạnh băng trong não bộ răn dạy, [Chỉ còn một chút nữa thôi.]

Nhưng tôi không để ý đến nó mà trực tiếp nằm xuống.

Hồi lâu, nó đã phát giác ra gì đó không đúng lắm: [Cô làm sao vậy?]

[Tùy ý đi.] Tôi hoàn toàn kiệt quệ nói, [Tôi không làm nữa.]

[Cô dám.] Nó quen thói mà uy h.iếp tôi, [Không đi theo tình tiết thì cô sẽ chếc.]

Hai mắt tôi trống rỗng: [Vậy thì chế.t đi, tôi nằm một chút đã.]

Lần thứ nhất, tôi chữa lành cho người em trai không thèm đếm xỉa tới tôi, vì nó mà ch.ết trong hỏa hoạn.

Lần thứ hai, tôi cứu rỗi vị hôn phu đã đạp tôi vào vũng bùn, thay thế anh ta làm v.ong h.ồn dưới họng súng của bọn c.ướp.

Lần thứ ba, tôi cảm hóa phản diện yandere hắc hóa. Vì để bầu bạn với cậu ta mà tôi phải bị ung thư dạ dày, trước khi ch.ết còn phải an ủi khiến cậu ta hoàn toàn tỉnh ngộ, sống cho thật tốt.

Lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu,...

Mỗi lần tôi đều được định sẵn là phải c.hết vì một người.

Diễn cái vai nữ chính này thật mệt mỏi, tôi không muốn làm nữa, ch.ết thì c.hết đi.

Thiên Đạo: “...”

Nó chưa từng thấy tôi thế này nên bèn dịu giọng lại: [Tôi biết cô rất mệt, thế này nhé, cô nghỉ ngơi mấy hôm trước, nhiệm vụ để sau này làm cũng được.]

Nó còn chưa nói hết, cửa phòng bệnh đã đột nhiên bị đẩy ra.

Người bước vào trong chính là em trai tôi, Hạ Dực.

Nữ chính là con gái nuôi của nhà họ Hạ, vật thay thế để vợ chồng nhà họ Hạ tưởng nhớ đến cô con gái bị lạc mất.

Sau khi Hạ Minh Nguyệt được tìm thấy, tu hú chiếm tổ như nữ chính đương nhiên trả giá cho bao năm uất ức của phượng hoàng thật sự.

Vậy nên tôi bị đá ra khỏi nhà họ Hạ.

Trên người không có một xu, cũng không đem theo bất cứ thứ gì, vừa ra khỏi cửa đã dám làm việc nghĩa mà cứu Hạ Minh Nguyệt ở bên cạnh nên bị xe tông trúng.

Tất cả người nhà họ Hạ đều vây quanh Hạ Minh Nguyệt bị xước da mà hỏi han ân cần, còn kẻ bị chấn động não và gãy xương khắp người là tôi thì một mình ở bệnh viện, bảy ngày sau phẫu thuật cũng không có ai đến thăm.

Đây chính là số mệnh của nữ chính truyện ngược.

Trong tình tiết này, tôi nên chịu đựng đau đớn, ôm theo bó hoa mà đi thăm Hạ Minh Châu, sau khi xin lỗi xong thì bị đuổi ra ngoài - những lần trước đều là như vậy.

Không thể nào có bất cứ ai đến thăm tôi, cũng không biết được Hạ Dực đang có ý gì.

Rõ ràng nó luôn khịt mũi coi thường tôi, ở trường còn dẫn đầu khiến cho mọi người cô lập, b.ạo lực tôi.

Nhưng mà chẳng sao cả rồi, nó làm gì cũng chẳng liên quan đến tôi.

Tôi tâm lặng như nước nhìn ra ngoài cửa sổ, đến khi thiếu niên lảo đảo loạng choạng mà chạy tới bên giường bệnh của tôi. Tựa như thứ gì đó cực kỳ quan trọng đã mất đi, nó ôm tôi rất chặt, nước mắt nóng bỏng rơi trên cổ tôi: “Chị ơi…”

“Xin lỗi chị, xin lỗi chị, xin lỗi chị.” Trên khuôn mặt tuấn tú của nó toàn là sự hổ thẹn và đau khổ, “Chị ơi, cuối cùng em cũng được gặp lại chị rồi.”

Tình tiết xảy ra biến động, nhưng tôi căn bản lười nghĩ, cau mày đẩy nó ra: “Cậu đi nhầm rồi.”

Thiên Đạo kinh ngạc: [Chuyện gì vậy?]

Tôi không hề quan tâm chuyện này: [Sao mà tôi biết được.]

Âm thanh vẫn luôn không chút dao động của Thiên Đạo chợt xuất hiện cảm xúc: [Tôi đi kiểm tra một chút.]

Tùy nó đi, muốn tra thì tra.

“Chị, xin lỗi, là em sai rồi.” Thấy tôi phản ứng lạnh nhạt, dường như Hạ Dực ngỡ ngàng trong giây lát, sau đó rất nhanh đã như lấy lòng mà ngồi xổm xuống bên người tôi, “Em đến thăm chị, chỉ là muộn một chút, chị sẽ không giận em đâu đúng không.”

Tôi không để ý nó.

Nói thật, tôi không có bất cứ tình cảm gì với tất cả những người ở nơi này. Bị bắt đi theo cốt truyện đã quá phiền phức, đặc biệt là còn phải đi lại tận bảy lần. Ngoài mất kiên nhẫn ra, trong lòng tôi chỉ thấy bình thản thờ ơ.

Không phải cho rằng tôi thật sự để ý đến bọn họ chứ?

Dù gì cũng không định đi theo tình tiết nữa, bọn họ trong mắt tôi cũng chỉ là một đám người không chút liên quan mà thôi.

“Cậu với tôi có liên quan gì chứ,” Tôi bình thản nói, “Tôi đương nhiên sẽ không giận cậu.”

Nụ cười cún con lấy lòng trên khuôn mặt Hạ Dực đông cứng lại.

Ngay sau đó, nó có hơi bất an mà sáp lại, “Chị ơi…”

Đầu tôi vẫn còn hơi đau, ho khan hai tiếng, nó liền bưng cốc nước tới, nhìn tôi với vẻ đáng thương tội nghiệp: “Chị ơi, chị không nhận em nữa sao?”

Tôi chỉ coi như nó không tồn tại mà ấn vào chuông.

Y tá bước vào, tôi khàn khàn giọng: “Tôi muốn xuất viện.”

Không ai biết rõ hơn tôi rằng, cơ thể của nữ chính truyện ngược này khá là bền chắc. Cắt thận rút máu không có vấn đề nghiêm trọng gì, tôi đã trải qua nhiều lần như vậy rồi. Hiện giờ mới chỉ là một tai nạn giao thông thôi, ngày mai có thể hoàn toàn khỏi rồi.

Hạ Dực ngay lập tức gấp gáp: “Chị ơi, chị vẫn chưa hết bệnh, hãy ở trong bệnh viện nghỉ ngơi một thời gian đi.”

Tôi không hề nhìn nó một cái mà đi theo y tá đi làm thủ tục.

Ai lường trước được vừa bước tới cửa, tôi lại gặp lại người quen.

Người từng là “vị hôn phu” của tôi, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Đoàn Cẩn Hành.

Hoài CẨN ác du, quân tử như HÀNH. (CẨN HÀNH - tên của Đoàn Cẩn Hành)

*Câu thành ngữ này là ẩn dụ cho tư cách đạo đức trong sáng và cao quý của một người, có ý nghĩa khen ngợi.

Tôi phải nói rằng, anh ta không được xứng với bất cứ từ nào trong câu thành ngữ trên.

Nhìn anh ta trông giống như cũng vội vội vàng vàng đến, mồ hôi đầy mặt, khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng mang theo sự hoảng loạn và bất lực có thể nhìn thấy rõ ràng.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy tôi, vành mắt anh ta đỏ lên, giống như cách mấy đời không được gặp tôi vậy.

Ánh mắt anh ta thâm tình trìu mến, tôi nhìn mà có hơi ngạc nhiên, cũng có hơi ghê tởm.

Có khả năng là hậu di chứng sau chấn động não nhỉ.

“Giảo Giảo…”

Thời điểm này, anh ta nên ở bên cạnh Hạ Minh Nguyệt, đặt cho cô ta chiếc nhẫn đính hôn 10 kara để dỗ cho cô ta vui vẻ sao mà đột nhiên anh ta lại đến bệnh viện rồi.

Tôi đang định phớt lờ anh ta rồi trực tiếp rời đi, Hạ Dực lại bắt đầu phát đ.iên rồi.

Nó hành động trước tôi một bước mà đứng trước mặt tôi, dùng ánh mắt thù hận khó thể miêu tả được mà trừng Đoàn Cẩn Hành.

“Anh tới đây làm gì.” Nó cười lạnh, “Chị gái tôi không muốn nhìn thấy anh.”

Đoàn Cẩn Hành cau mày, có chút nghi hoặc. Sau đó, không biết nhớ ra điều gì đó, biểu cảm của anh ta cũng đã thay đổi: “Sao cậu cũng ở chỗ này?”

Hạ Dực hỏi ngược lại: “Còn anh thì tại sao lại đi đến đây?”

Hai người bốn mắt nhìn nhau một cái, sau đó cả hai đều hiểu rõ tất cả.

Đoàn Cẩn Hành giống như ác thú bị kẻ khác x.âm p.hạm lãnh địa, thế là lại khôi phục khí thế của kẻ trên cao nhìn xuống dưới: “Hạ Dực, đây là chuyện của tôi và Giảo Giảo, không cần cậu phải nhúng tay.”

“Chị tôi đã hủy hôn với anh rồi.” Hạ Dực không chịu nhượng bộ, “Đừng quên, đó là anh đề nghị đấy.”

Lời này vừa nói ra, Đoàn Cẩn Hành giống như bị chọc trúng hố tử huyệt, sắc mặt đông cứng, ánh mắt lại lần nữa hướng về phía tôi, thống khổ đau đớn mà nói: “Xin lỗi, Giảo Giảo, là anh sai rồi, tội của anh đáng ch.ết… Anh sẽ nói lại với chú dì, anh sẽ không hủy hôn nữa, anh chỉ muốn ở bên cạnh em.”

Hạ Dực nghiến răng: “Anh nằm mơ đi! Tôi sẽ không để anh lại gần chị tôi một lần nữa.”

Trông như hai con c.hó cắn nhau vậy.

Nhìn bọn họ một cái tôi cũng thấy lười.

Làm thủ tục xong, tôi không chút hứng thú mà quay đầu rời đi.

“Giảo Giảo…” Đoàn Cẩn Hành đuổi theo tôi trước, “Anh xin lỗi, anh thật sự… hối hận rồi… Anh sẽ hủy bỏ đám cưới của mình với Hạ Minh Châu, anh đáp ứng với em, nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng hơn thế, anh sẽ mang cho em hạnh phúc, được không?”

Tôi dừng bước.

Trong mắt anh ta đột nhiên trào ra sự phấn khích và kích động mà nhìn vào tôi.

Mà Hạ Dực chậm hơn anh ta một bước càng gấp gáp mà đuổi tới: “Chị, đừng đồng ý với anh ta!”

Tôi cụp mắt, cầm chiếc ví tiền đã dùng nhiều đến cũ từ trong túi ra, rút ra năm tờ tiền giấy 100, đưa cho Đoàn Cẩn Hành: “Tiền mừng cưới.”

Đoàn Cẩn Hành sững sờ, anh ta mở miệng, nhưng hồi lâu sau cũng không nói ra được một lời.

“Chỉ có 500 thôi.” Mặt tôi thờ ơ không cảm xúc, “Sau này đừng tới làm phiền tôi được không?”

Năm trăm này là Bà Đoàn lén lút cho tôi làm tiền tiêu vặt hôm sinh nhật. Trả xong ân huệ, tôi và anh ta chẳng còn một chút quan hệ nào nữa.

Cảm xúc trong mắt Đoàn Cẩn Hành cuồn cuộn, giống như đau đến không muốn sống: “Giảo Giảo, em giận anh rồi sao?”

Trông thấy anh ta không nhận tiền, tôi bèn thu tiền về, một mình rời đi.

Chuyện này cũng không gấp, dù gì ngoài lúc trả lại ân tình qua đám cưới ra, thì cũng có thể trả qua đám tang nữa. Đến lúc anh ta ch.ết rồi tôi sẽ viếng anh ta năm trăm.

Lại không biết anh ta đang nói cái gì, dường như anh ta không hiểu tiếng người.

Thôi vậy, tôi và anh ta cũng chẳng liên quan.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play