Xuyên Thành Người Qua Đường Xinh Đẹp

CHƯƠNG 5


8 tháng


Thịnh Mộ Thần để tôi ôm cậu ấy, vai cậu ấy run run, nhưng không nói một lời nào.

Chỉ đến khi Sở Văn Đồng ở bên cạnh dừng tay, nhìn qua đây, khó chịu nói: “Nín cười rất vất vả nhỉ? Trực tiếp cười ra tiếng là được rồi.”

Tôi mới phát hiện hóa ra là Thịnh Mộ Thần đang cười!

Mắt cậu ấy ửng đỏ mà nhìn về phía tôi, cố gắng nói với tôi rằng bình thường cậu ấy rèn luyện thân thể nên không sao cả. Tôi hoài nghi một cách hợp lý, nếu Sở Văn Đồng không lên tiếng, cậu ấy sẽ vẫn cứ để tôi ôm rồi tiếp tục cười trộm.

Còn mấy tên sau rượu kia vốn đã uống nhiều bỏng rát dạ dày, đầu óc mê man. Sau khi bị tẩn một trận, bọn họ không chịu nổi nữa mà ngã ra đất nôn mửa.

Thịnh Mộ Thần vốn còn muốn qua đó đấm thêm mấy cái, nhưng sau đó vẫn thu tay lại.

Một đêm giao thừa vui vẻ lại bị khúc nhạc đệm không vui vẻ này làm lỡ mất gần một tiếng đồng hồ.

Đợi đến khi chúng tôi quay lại nơi bắn ph.áo h.oa, vừa hay là 11h57.

Trong vòng ba phút này đã nhanh chóng có thêm nhiều người. Trong lúc tôi dần dần bị dòng người xô đẩy, không nhìn thấy được pháo hoa ở phía trước, Thịnh Mộ Thần đột nhiên khom người, để tôi ngồi lên vai cậu ấy rồi nhấc tôi lên.

Những người xung quanh đều phát ra tiếng kinh ngạc, tôi biết hiện giờ chúng tôi rất dễ khiến người khác chú ý. Nếu đổi lại là trước kia, chắc chắn tôi đã ngượng nghịu mà đi xuống rồi. Nhưng hiện tại, trong lòng tôi chỉ cảm thấy đầy sự kích động.

Không biết Sở Văn Đồng đi đâu rồi. Thịnh Mộ Thần nắm chặt tay tôi, sợ tôi ngã xuống. Giày của tôi chạm vào áo trắng của cậu ấy, tôi đang muốn cúi đầu nói xin lỗi, nhưng cậu ấy lại mở miệng trước một bước:

“Nhìn kìa, bên đó rất đẹp.”

16.

Trong mười giây cuối của năm 2017, âm thanh xung quanh ồn ào, nhưng tôi vẫn nghe thấy rất rõ ràng, chàng thiếu niên ấy nói:

“Trước khi gặp được cậu, tôi hy vọng đêm tối có thể dài hơn một chút. Nhưng sau khi gặp được cậu, tôi đột nhiên kỳ vọng vào sớm mai.”

“Liễu Sơ Khê, rất vui được gặp cậu.”

Những người xung quanh bắt đầu đồng thanh đếm ngược.

Khi đếm đến số 9, tôi lớn tiếng đáp lại: “Thịnh Mộ Thần, tớ cũng thế!”

Pháo hoa đầy trời đã nở rộ vô cùng rực rỡ vào thời khắc này, hóa thành những ngôi sao ùn ùn kéo đến, sau đó ào ào rơi xuống.

Năm mới đến rồi.

Đây là năm 2018 thuộc về Thịnh Mộ Thần, cũng là năm 2018 hoàn toàn mới của Liễu Sơ Khê.

Cuối đêm giao thừa, khi mọi người tản ra, không biết có phải nhầm lẫn hay không, mà tôi cảm thấy dường như mình đã nhìn thấy Sở Văn Đồng, cũng trông thấy Châu Nhã Nhã.

Nhưng bọn họ cách đó rất xa.

17.

Ngày đầu năm, trường học không cho nghỉ học, hôm đó lại trùng với ngày kiểm tra khảo hạch của giáo viên. Châu Nhã Nhã phụ trách làm ppt, nhưng vào lúc nên gửi cho giáo viên, cô ấy lại nói không rõ ràng, muốn để tôi thay cô ấy gửi.

“Cậu sao vậy? Tại sao không tự nộp?”

Tôi có hơi khó hiểu.

Châu Nhã Nhã né tránh ánh mắt: “Tôi không thích thấy Trần này, giúp tôi đi Sơ Khê.”

Mắt thấy giáo viên đang thúc giục ở trong nhóm lớp, tôi chỉ có thể đồng ý.

Ngày hôm sau, thầy Trần đã trực tiếp tag tôi trong nhóm lớp:

[Liễu Sơ Khê, em làm ppt thế nào vậy, bản thảo rất tốt, nhưng có phải ppt này làm vội trước giờ không, loạn hết cả lên rồi.]

Tôi muốn xin lỗi, sau đó sử lại ppt trước rồi tính sau. Không ngờ rằng Châu Nhã Nhã lại trả lời ở bên dưới trước: [Xin lỗi thầy, em thay Sơ Khê xin lỗi, em sẽ thông báo cậu ấy sửa ngay.]

Tôi cạn lời luôn.

Giây tiếp theo, dường như Châu Nhã Nhã sợ tôi nói chuyện trong nhóm, cho nên trực tiếp gọi điện trên wechat cho tôi.

“Xin lỗi nhé Sơ Khê, lúc trước thầy Trần có xích mới với tôi. Nếu lần này ông ấy biết tôi lại phạm sai thì sẽ không tha cho tôi đâu, hơn nữa nhiều người trong nhóm biết tôi như vậy, sau này tôi còn phải làm mấy bài nghiên cứu… Không phải cậu không thích học tập sao, xin cậu thừa nhận giúp tôi lần này nhé, rảnh tôi sẽ mời cậu đi ăn!”

“Cậu nằm mơ đi. Tôi sẽ đi nói với thầy giáo.” Tôi nói xong thì chỉ muốn cúp điện thoại, nhưng ngữ điệu sau đó của Châu Nhã Nhã biến đổi luôn rồi.

“Liễu Sơ Khê, nếu như tôi không thừa nhận, nói bản ppt này chính là do cậu làm, cậu cảm thấy giáo viên và bạn học sẽ tin ai?”

Giọng tôi trầm xuống: “Châu Nhã Nhã, cậu đang uy h.iếp tôi?”

Châu Nhã Nhã cười: “Tôi đâu có uy hi.ếp chứ. Chỉ là bình thường cậu chểnh mảng qua loa như thế, lần này nhận lỗi sai giáo viên cũng sẽ không nói gì đâu. Bản thảo cũng là do cậu gửi, ai sẽ tin là do tôi làm chứ?”

Tôi dứt khoát cúp điện thoại.

Nhưng khi mở nhóm chat và đang định giải thích, tôi lại đột nhiên thấy Thịnh Mộ Thần gửi tin nhắn làm sáng tỏ.

Hóa ra rất lâu trước đó cậu ấy đã làm một bảng phân công nhiệm vụ nhóm, thời gian của thư mục hiển thị từ ba tháng trước.

Sau đó cậu ấy lập tức công khai trong nhóm:

[Chuyện phân công nhiệm vụ ở nhóm tôi rất rõ ràng, nếu phần công việc này đã là của bạn học Liễu làm, vậy xin hỏi Châu Nhã Nhã, phần bạn làm ở đâu? Tag Châu Nhã Nhã]

Tôi bật cười ngay tại chỗ.

Còn Châu Nhã Nhã đang hoang mang thì tag Sở Văn Đồng, muốn để đối phương nói chuyện. Kết quả không biết Sở Văn Đồng có đang online không mà mãi vẫn không đáp.

Chân tướng nhìn một cái là sáng tỏ.

Châu Nhã Nhã biện bạch nhưng vô ích, cô ta không còn cách nào khác là phải xin lỗi.

Cô ta thừa nhận khoảng thời gian này không có tâm tư học tập, có thông báo nộp bài mới làm ppt một cách qua loa, vì ngại chuyện mặt mũi nên mới không dám thừa nhận.

Sau khi xin lỗi, chuyện này giống như đã qua đi rồi. Nhưng trong lòng chúng tôi đều biết, có những thứ thay đổi thì không thể vãn hồi.

Qua chuyện lần này, hình tượng Châu Nhã Nhã đơn thuần thiện lương trong mắt bạn học đã tuột dốc không phanh rồi.

Những người từng ngưỡng mộ cô ta cũng đã cách xa cô ta.

Tôi đã từng là fan của nữ chính trong sách, nhưng sau khi xuyên, cô ta hoàn toàn khác với tưởng tượng của tôi.

Tôi cho rằng cô ta lương thiện, tích cực, nỗ lực. Nhưng tận mắt nhìn, tôi phát hiện nội tâm cô ta toàn là cảm giác về sự ưu việt (tự cho mình hơn người khác), không cho phép người khác vượt qua cô ta.

Cố vấn học tập vì chuyện này mà đặc biệt tìm cô ta để nói chuyện, khiển trách cô ta không những thành tích thụt lùi mà tính tình còn không ngay thẳng.

Những chuyện này rất nhanh đã truyền ra ngoài trường.

Châu Nhã Nhã không chấp nhận nổi những người từng săn đón cô ta lại quay lưng nghị luận, thế nên dứt khoát lực chọn chuyển trường.

Ngày cô ta thu dọn sách vở rời đi, Sở Văn Đồng tới lớp.

Chỉ nhìn cậu ta một cái, mắt Châu Nhã Nhã đã đỏ rồi.

Nam chính im lặng đứng ngoài cửa mà nhìn vào trong, nữ chính đeo cặp sách iđ ra ngoài.

Giây phút lướt qua nhau, Sở Văn Đồng nói: “Xin lỗi.”

Cuối cùng Châu Nhã Nhã nước mắt rưng rưng mà mỉm cười: “Xin lỗi cái gì? Xin lỗi 12h đêm giao thừa đó, tôi đứng trong đám người nhìn cậu, còn cậu thì nhìn cậu ta… Hay là xin lỗi cậu ngầm thừa nhận ở trong nhóm để bảo vệ cậu ta… Hay là, xin lỗi vì cậu đã sớm không còn thích tôi nữa, chỉ là không thể thừa nhận.”

Sở Văn Đồng chỉ trầm mặc.

Vào lúc nữ sinh đã đeo cặp sách đi qua cậu ta, cậu ta mới lặp lại một câu:

“Tôi cũng không biết tại sao lại như vậy… Xin lỗi.”

Sau ngày Châu Nhã Nhã chuyển đi, tôi nhìn thấy Sở Văn Đồng cũng ở phòng giáo viên để gửi đơn chuyển trường.

Khi cậu ta bước ra ngoài, ánh nắng đã chiếu đến toàn hành lang.

Cánh tay của nam sinh gác lên lan can, nhìn tôi mà mỉm cười: “Liễu Sơ Khê, tôi phải chuyển trường rồi. Sau này cậu đã không còn cơ hội quấn lấy tôi nữa.”

Tôi “phì” một tiếng, lần này cả hai chúng tôi đều bật cười.

“Nhớ là hãy hạnh phúc bên cạnh bạn học Thịnh thật lâu nhé.”

“Cậu cũng vậy.”

Cậu cũng sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về bản thân mình.

18.

Không biết vì sao, chuyện đêm giao thừa Thịnh Mộ Thần đánh nhau đã bị Thịnh Ôn - anh trai của cậu ấy biết được.

Thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên Thịnh Mộ Thần đánh nhau, nhưng lần này này là lần đầu tiên Thịnh Ôn quay lại.

Hôm nay tôi đến nhà Thịnh Mộ Thần ăn như bình thường, không ngờ rằng lúc cắm chìa vào ổ khóa thì cửa lại bị người mở ra từ bên trong.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play