Xuyên Thành Người Qua Đường Xinh Đẹp

CHƯƠNG 4


8 tháng


13.

Trong học kỳ này, ngày ngày qua ngày khác đều trôi qua giữa lớp học, nhà và canteen.

Dưới những điều học hỏi được mỗi ngày từ tấm gương Thịnh Mộ Thần, tôi cũng đã có chút kiến thức và cảm thấy thú vị khi học toán cao cấp. Đến lúc thành tích được công bố, không ngờ rằng thứ hạng của tôi còn cao hơn Châu Nhã Nhã một chút.

Thịnh Mộ Thần vô cùng khen ngợi điều này, cậu ấy lại đưa tôi về nhà cậu ấy, đích thân làm món ăn chúc mừng.

Hoc kỳ này ngoài tôi ra thì Thịnh Mộ Thần cũng không có người bạn nào khác. Vừa hay tôi cũng thế, thế nên cơ bản là chúng tôi đều ở cạnh nhau.

Qua lại lâu, tôi cảm thấy cậu ấy vừa tỉ mỉ vừa chu đáo, không hề có thuộc tính yandere giống như trong sách.

Nhưng sau này tôi mới phát hiện, tôi sai rồi.

Ở trước mặt tôi cậu ấy vẫn luôn biểu hiện bình thường, có lẽ nguyên nhân lớn nhất chính là… Bản thân tôi đã thỏa mãn hoàn toàn dục vọng chiếm hữu của cậu ấy rồi.

Còn ba ngày nữa là dự án học tập kết thúc, chúng tôi sẽ đón năm mới đến.

Nguyên tác chủ yếu thiết lập bối cảnh vào thời điểm 2017 - 2018. Vào đêm giao thừa, bên bờ sông ở thành phố H sẽ luôn có pháo hoa.

Tôi nhớ rất rõ ngày này trong tiểu thuyết, trên đường đi ngắm pháo hoa, nữ chính và nam chính tức giận cãi nhau, đến nỗi cả hai giận dữ bỏ đi. Kết quả bị biển người làm tách nhau ra, nữ chính gặp phải mấy tên lưu manh say rượu.

Trước khi Sở Văn Đồng đuổi đến, Thịnh Mộ Thần - người luôn lặng lẽ đi theo CHâu Nhã Nhã đột nhiên xuất hiện.

[Thiếu niên cởi áo khoác xuống, phủ lên đầu người con gái cậu ấy yêu, nói với cô ấy, “Bịt tai lại, đợi một lát là ổn rồi.”...]

Tôi đọc tình tiết ấy mà suýt nữa đã khóc.

Đến cuối cùng, Thịnh Mộ Thần bị đánh đến toàn thân đầy máu nhưng vẫn đứng dậy, chắn phía trước Châu Nhã Nhã.

Còn Châu Nhã Nhã chỉ ở một bên khóc lóc, đến cả chuyện báo c.ảnh sát hay gọi người đến cũng không biết là,.

Sau khi Sở Văn Đồng tìm đến nơi, hai người họ ôm nhau rồi thủ thỉ tâm sự.

Hoàn toàn không có ai quan tâm đến sống c.hết của nam phụ cả.

Hiện giờ tôi xuyên sách rồi, Thịnh Mộ Thần lại là bạn tốt của tôi, tôi tuyệt đối không để cho cậu ấy thê thảm như vậy.

Nhưng tôi cũng sẽ không nhìn Châu Nhã Nhã bị người khác ức h.iếp, cho nên tôi quyết định, đến giờ thì sẽ ở bên cạnh Châu Nhã Nhã, để cô ấy không đi đến nơi xảy ra chuyện.

14.

Quả nhiên, đêm giao thừa tôi và Thịnh Mộ Thần ở cạnh nhau, Châu Nhã Nhã và Sở Văn Đồng cũng ở cạnh nhau.

Không biết tôi nay Sở Văn Đồng có chuyện gì, sau khi tan hội cậu ta cứ như hoa héo, lại còn thở dài, trông mắt cũng chẳng có tinh thần gì.

Đi đến bên sông, quả nhiên không được bao lâu hai người họ đã cãi nhau.

Cách một đám người, tôi nghe thấy bọn họ nói gì đó, nhưng cảm xúc Châu Nhã Nhã rõ ràng chưa bao giờ kích động như hiện giờ.

Sau đó, cô ấy dùng sức đẩy Sở Văn Đồng một cái, lại còn đánh cậu ta. Nhưng từ đầu đến cuối, Sở Văn Đồng đều đút tay trong túi không nói một lời, cứ để cô ấy đánh mình.

Cuối cùng Châu Nhã Nhã bật khóc rồi, cô ấy kiên quyết chạy đi.

Lúc này Thịnh Mộ Thần đang ở cách đó không xa, xếp hàng mua kẹo hồ lô cho tôi. Tôi gửi tin nhắn nói mình đau bụng, đi toilet một chút, sau đó bèn theo sau Châu Nhã Nhã.

Rất nhanh, cô ấy vừa đi vừa khóc, đến bên đường - nơi mấy tên lưu manh kia vừa uống rượu xong và đang hút thuốc.

“Châu Nhã Nhã!” Tôi gọi cô ấy lại.

“Tôi có chuyện gấp muốn nói với cậu, chúng ta qua bên kia nói đi!” Tôi chạy qua đó muốn kéo cô ấy rời đi, nhưng Châu Nhã Nhã lại trực tiếp hất tay tôi ra.

“Xin lỗi.” Giọng nói cô ấy cứng nhắc, “Tôi muốn một mình bình tĩnh một lát, có chuyện gì để sau rồi nói. Hiện giờ tâm tình tôi không tốt, không muốn nói chuyện, xin lỗi nhé.”

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể sáp lại gần cô ấy, thấp giọng nói: “Cậu nhìn thấy chưa, ở con hẻm đó có mấy người say rượu đang hút thuốc, vừa nãy tôi thấy họ chặn mấy nữ sinh qua đường rồi. Cậu muốn bình tĩnh cũng được, nhưng đổi địa điểm có được không?”

Châu Nhã Nhã ngẩn người một lát, sau đó nhìn về phía bên kia một cái rồi thu hồi ánh mắt. “Cảm ơn.”

Nói xong, cô ấy đổi hướng rồi đi rất nhanh. Tôi nghĩ chắc nguy hiểm này đã được xử lý rồi, nhưng đang chuẩn bị quay về tìm Thịnh Mộ Thần, vai của tôi lại bị người ta vỗ một cái.

Vừa ngẩng đầu, tôi liền thấy khuôn mặt không giấu nổi sự vui mừng của Sở Văn Đồng. “Sao vậy, thấy tôi ở đây cậu cũng qua đây, muốn tạo ra cuộc gặp tình cờ à?”

Tôi: “...”

Tôi không nhiều lời mà trực tiếp “cáo từ”, nhưng Sở Văn Đồng lại bước lên trước hai bước, chặn đường đi của tôi.

“Làm cái gì vậy?” Cậu ta cất cao âm cuối, “Không nói gì mà đã đi rồi, cậu quên trước kia đã đuổi theo sau tôi thế nào rồi sao?”

“Quên rồi, phiền cậu cũng quên đi hộ cái.” Tôi duỗi một ngón tay đẩy cậu ta ra.

Nhưng còn chưa đi được hai bước, nam chính lại đuổi tới rồi.

“Thật ra có lúc đối đầu với cậu cũng khá thú vị đó. Nếu như cậu vẫn bằng lòng tiếp tục đi theo tôi, tôi có thể miễn cưỡng gắng gượng mà đồng ý.”

Tôi trực tiếp từ chối luôn.

Sở Văn Đồng nhìn tôi chằm chằm, sau đó lại đột nhiên bật cười: “Cậu thật sự thay đổi rồi. Trước kia tôi phiền nhất là khi cậu cứ suốt ngày bám lấy tôi. Hiện giờ cậu bỗng nhiên không đi theo nữa, tôi cảm thấy không được quen.”

“Thôi vậy.” Cậu ta tùy ý vỗ vỗ vai tôi, “Đứng yên đừng cử động, bên đó có người bán kẹo bông. Tôi nhớ cậu thích ăn vị dâu, tôi mua cho cậu một cái.”

Tôi bị cậu ta chặn nên không di chuyển được, chỉ có thể giả vờ đồng ý.

Sau khi xác nhận qua ánh mắt tôi, Sở Văn Đồng cong môi vui vẻ.

Cậu ta ra hiệu cho tôi đợi rồi chạy rất nhanh đến quầy hàng nhỏ bên kia.

Ai đợi cậu là đồ ngốc.

Tôi thầm lẩm bẩm trong lòng.

Lúc này mới có thời gian nhìn điện thoại, tôi phát hiện ra Thịnh Mộ Thần gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.

Chính vào lúc tôi cúi đầu gửi tin nhắn cho cậu ấy, từ phía sau lại truyền đến mùi rượu nồng đậm.

“Em gái, cãi nhau với bạn trai à?”

Mọe kíp.

Đây không phải lời thoại mà tên say rượu nói với nữ chính trong nguyên tác sao?

Sau đó nữ chính nói: “Liên quan gì đến anh? Tránh xa tôi chút đi.”

Tôi bị dọa một phen, nháy mắt phản ứng lại nên liên đổi lại lời thoại: “Cảm ơn đại ca đã quan tâm, ba em gọi em ở bên đó, em đi trước đây nha!”

“Ba em? Hahahaha.” Tên say rượu ợ ra hơi rượu, “Anh không phải ba em sao? Đi thôi em gái, đi ra kia nói với ba hai câu, đi…”

Mấy tên còn lại cũng đi tới kéo tôi.

Tôi hét lớn lên, nhưng người xung quanh thật sự quá nhiều, chú cảnh sát đi tuần tra ở phía xa, căn bản không nghe thấy tiếng kêu của tôi. Mà những người đi đường thấy cảnh này cũng không dám tới hỏi.

Chính vào lúc tôi sắp bị kéo vào hẻm, Sở Văn Đồng cầm cây kem bông mới mua đã quay lại.

Vào giây phút trông thấy tôi, ý cười trên khuôn mặt cậu ta liền biến mất.

“Dừng tay!”

“Các người đang làm gì?!”

Hai giọng nói đồng thời vang lên.

Tôi trông thấy Thịnh Mộ Thần xuất hiện ở phía trước, cậu ấy vứt văng kẹo hồ lô xuống dưới đất, chạy về phía tôi cùng lúc với Sở Văn Đồng.

15.

Mấy tên say rượu kinh ngạc, tôi nhân cơ hội thoát khỏi sự khống chế của bọn chúng, chạy đến nấp phía sau Thịnh Mộ Thần.

“Mẹ ơi dọa chớt tôi rồi, may mà có hai cậu ở đây.”

Tôi vuốt vuốt ngực thở dốc.

Thịnh Mộ Thần vỗ vỗ vai tôi, giọng nói không giấu được sự run rẩy: “Không sao rồi, không sao rồi.”

Sở Văn Đồng liếc qua đây với ánh mắt lạnh lẽo: “Có tin ông đây bình thường không thích đánh nhau, nhưng trong tình huống hiện giờ, không có Thịnh Mộ Thần thì ông đây cũng vẫn bảo vệ được cậu không?”

Tôi liền trừng mắt.

Thịnh Mộ Thần quay đầu nhìn cậu ta: “Vậy thì để chúng ta đi xử lý bọn chúng một trận.”

“Đồng ý.”

Lần đầu tiên trong đời, Thịnh Mộ Thần và Sở Văn Đồng đứng cùng một chiến tuyến.

Với cái trận chiến 2vs5 hai thiếu niên phối hợp ăn ý đến kinh người. Động tác của bọn họ nhanh nhẹn dứt khoát, ra tay tàn nhẫn, chuyên chọn những chỗ không dễ lộ ra vết thương để đánh.

Nếu nói Sở Văn Đồng vẫn gọi là đánh nhau bình thường, vậy thì người khiến cho người khác phải dần dần sợ hãi là Thịnh Mộ Thần, ra tay cực kỳ độc ác.

Cằm cậu ấy căng chặt, không hề chớp mắt, nắm đấm đ.iên c.uồng vung mạnh lên người những kẻ kia.

Đặc biệt là kẻ kéo tôi bị cậu ấy nhìn thấy.

Lúc sau dường như cậu ấy đều tập trung đấm đá người đó. Những kẻ say rượu khác ném chai rượu lên người cậu ấy, nhưng cậu ấy giống như không biết đau là gì, chỉ tập trung ra tay tàn nhẫn với người đang nằm trên đất.

Tôi bị dọa sợ lắm rồi, vội vàng chạy qua đó ôm lấy cậu ấy: “Thịnh Mộ Thần! Chúng ta đi thôi, đừng đánh nữa, tớ… tớ sợ.”

Nghe thấy giọng nói của tôi, cơ thể Thịnh Mộ Thần hơi run lên.

Gần như vào giây phút này, cậu ấy mới phản ứng lại bản thân đang làm gì.

“Tôi… Cậu đừng sợ, tôi sẽ không làm cậu bị thương…” Thiếu niên khàn giọng.

Tôi càng ôm chặt cậu ấy hơn, cắt ngang lời cậu ấy: “Tớ sợ là! Tớ sợ là cậu bị thương, vừa nãy bọn họ dùng chai đánh cậu!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play