Xuyên Thành Người Qua Đường Xinh Đẹp

CHƯƠNG 6


8 tháng


Người đàn ông trước mắt sáng sủa điển trai, rất giống Thịnh Mộ Thần, nhưng lại có thêm vài phần khí chất ôn hòa và trưởng thành.

“Em chính là Sơ Khê nhỉ?” Lần đầu tiên trông thấy tôi, người đàn ông đã rất hòa nhã mà mỉm cười, “Anh tên là Thịnh Ôn, là anh trai của Thịnh Mộ Thần. Mau vào trong đi, anh đã mua rất nhiều đồ ăn ngon cho em.”

Dường như Thịnh Mộ Thần có hơi xa cách với anh trai. Cậu ấy mím môi gọi tiếng “anh” rồi liền kéo tôi vào trong.

Cả bữa cơm hầu như đều là Thịnh Ôn nói chuyện, nói về những trải nghiệm trong công việc của anh ấy, hoặc là hỏi về tình huống học tập của chúng tôi. Mà Thịnh Mộ Thần thì vẫn luôn vùi đầu mà chậm rì rì ăn món rau trước mặt, thỉnh thoảng lại bóc vỏ cua cho tôi.

“Thịnh Mộ Thần sao chỉ biết ăn vậy, không cùng anh nói chuyện à.” Thịnh Ôn ngượng nghịu cười nói.

Tôi vội vàng giải thích: “Bình tường bọn em cùng ăn cũng như thế này ạ. Đều là em líu rìu nói chuyện, Mộ Thần ở bên cạnh nghe, cậu ấy khá ít nói.”

Thật ra điều tôi nói cũng là sự thật, Thịnh Mộ Thần quả thật không giỏi ăn nói. Cậu ấy thuộc kiểu đôi khi muốn nỗ lực tìm đề tài trò chuyện, thế nhưng lại không biết nên nói gì cả.

Hơn nữa có lúc cậu ấy thử pha trò một chút, trêu chọc cho tôi vui, nhưng câu chuyện cười được kể khá là nhạt.

Nhưng vừa hay tôi khá nhiều lời, ham muốn cũng rất mạnh mẽ, cho nên chúng tôi hòa hợp đến bất ngờ, cơ bản đều là tôi nói, còn cậu ấy thì nghiêm túc nghe.

Những gì tôi nói qua cậu ấy đều nhớ kỹ.

Thịnh Ôn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý, gật gật đầu.

Ăn xong, Thịnh Mộ Thần theo thói quen dọn bát đũa xuống bếp. Vào lúc này, Thịnh Ôn bỗng nhiên nhích tới hỏi tôi: “Thế nào? Em trai anh đã tỏ tình với em chưa?”

Tôi nghe xong thì liên ho khan. “Tỏ tình gì ạ? Không có chuyện đó đâu!”

Thịnh Ôn thở dài nói: “Quả nhiên mà. Đứa em trai này của anh…”

Ý cười trên khuôn mặt anh ấy dần dần mất đi, hóa thành sự nghiêm túc cùng với âu sầu.

“Bạn học Sơ Khê, gia đình bọn anh khá là đặc biệt. Khi Mộ Thần tám tuổi, ba mẹ bọn anh đã xảy ra tai nạn xe cộ mà qua đời rồi.”

“Mẹ bọn anh họ Trần, từ trong tên của nó chắc em cũng có thể đoán ra.” (Trần và Thần (tên của Mộ Thần) trong trường hợp này là từ đồng âm)

“Gia đình các anh từng rất hạnh phúc. Anh lớn hơn nó tám tuổi, vì để nó có một cuộc sống tốt hơn, anh không học đại học mà trực tiếp tiếp quản gia sản dưới tên ba mẹ.”

“Anh tin vào đạo lý anh cả như cha, anh cho rằng mình có thể che chở gió mưa cho Mộ Thần. Nhưng anh cứ luôn bận rộn, coi nhẹ cảm giác trong nội tâm nó. Đợi khi anh phát hiện thì đã muộn rồi, nó đã dần dần không thích nói chuyện, cũng không có bất cứ bạn bè nào cả. Nói chính xác thì, những người bên cạnh không bắt nạt nó thì cũng không bằng lòng đến gần nó.”

Thịnh Ôn cụp mắt: “Anh không biết chính xác hoàn toàn rằng nó đã phải trải qua những gì, để một người trước kia ngoan ngoãn hay cười như nó lại trở thành thế này. Có lẽ là vào lúc nó cô độc và bất lực nhất, phía sau nó lại không có một ai.”

Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt sáng ngời: “Bạn học Sơ Khê, anh biết Mộ Thần với em rất khác biệt. Anh cũng biết vì sao nó không chủ động tỏ tình với em, đó là vì nó căn bản không dám tranh giành.”

“Nó sợ mình vừa vươn tay, mây đã bay rồi.”

19.

Thật ra đối với chuyện tỏ tình, tôi không quá để tâm ai là người mở miệng trước, bởi vì tôi hiểu rất rõ trái tim của bản thân.

Tôi thật sự thích Thịnh Mộ Thần.

Từ lần gặp đầu tiên đã thích, sau này càng ngày càng thích hơn.

Tôi đã từng do dự và hoài nghi, cho rằng cậu ấy không bình thường, nhưng rất nhanh tôi đã đánh bay tất cả những lo ngại.

Biết về một người không thể chỉ thông qua những trang giấy mỏng manh, mà nên lại gần và tiếp xúc không phải sao?

Cậu ấy không phải kiểu người yandere đáng sợ đó đâu.

Chàng thiếu niên của tôi chỉ mất đi quá nhiều. Tuy rằng cậu ấy vẫn luôn chỉ có một mình, nhưng rõ ràng cậu ấy rất cần một người bầu bạn và yêu thương.

Cho dù bóng đen của tuổi thơ đã cắm rễ trong trái tim của cậu ấy, cho dù người người đều tránh xa cậu ấy cũng không sao. Tôi sẽ luôn luôn bên cạnh cậu ấy.

Họ đều nói cậu ấy không bình thường, nhưng trong mắt của tôi, cậu ấy chỉ là một cậu bé chịu nhiều uất ức và khát vọng được sưởi ấm mà thôi.

Chỉ cần kiên định lựa chọn lẫn nhau, tín nhiệm lẫn nhau, vậy có sóng gió gì là không thể chống đỡ?



Không có chuẩn bị và cảnh tượng rầm rộ, chỉ ngay tại nhà họ Thịnh, Thịnh Mộ Thần đi ra từ nhà bếp, tôi liền thẳng thắn bước về phía anh.

“Thịnh Mộ Thần, còn nhớ khi học kỳ này vừa bắt đầu, tớ đã hỏi cậu câu gì không.”

Con ngươi đen kịt của cậu ấy chăm chú nhìn tôi, đôi tai lặng lẽ ửng đỏ.

Thiếu niên mím môi, gật đầu.

“Vậy hiện giờ có thể cho tớ một đáp án rồi.”

Tôi thở ra một hơi, nhắm mắt lại: “Nếu đồng ý thì ôm tớ một lát, nếu không đồng ý… thì hôn tớ một cái.”

Tiếng cười nhẹ của thiếu niên vang lên.

Tôi bị ôm vào một vòng tay ấm áp.

Giọng nói xen lẫn ý cười của thiếu niên ở bên tai tôi.”Quả thật thiếu một người bạn gái, chính là cậu rồi.”



Buổi tối hôm nay, tôi mơ thấy một giấc mơ dài.

Mơ thấy tôi lật mở cuốn tiểu thuyết mà mình đã xuyên vào.

Kỳ quái là, tên của nữ chính được viết trên đó rõ ràng là tôi.

Liễu Sơ Khê.

Mà nam chính là Thịnh Mộ Thần.

Hồi cấp ba, nam phụ Sở Văn Đồng sản sinh tình cảm với Châu Nhã Nhã, nhưng lên đại học thì dần dần cảm thấy cô ấy thay đổi rồi, không còn ngây thơ chân thành như xưa nữa.

Trong thời gian tiếp xúc, Sở Văn Đồng dần dần thích Liễu Sơ Khê - một nữ sinh trước giờ luôn quấn lấy cậu ta khiến cho cậu ta thấy phiền phức.

Ở trang cuối cùng của cuốn tiểu thuyết là lời độc thoại của nam phụ:

“Tôi thường nằm mơ về ngày hôm đó, tôi ấn cô ấy lên tường, hôn cô ấy. Nhưng tôi ở trong mộng không nói những lời tổn thương như thế, mà cô ấy ở trong mộng, cũng không đẩy tôi ra.”



Thật ra người qua đường cũng có thể làm nhân vật chính.

Mỗi cô gái đều có thể đứng trên sân khấu của chính mình mà tỏa sáng rực rỡ. Chúng ta đều có chỗ cần ngưỡng mộ người khác, cũng có chỗ được người khác ngưỡng mộ.

Chỉ cần trái tim hướng về ánh sáng, chúng ta nhất định có thể tìm được mặt trời thuộc về mình.

20.

Góc nhìn Thịnh Mộ Thần.

Người con gái mà tôi thích tên là Liễu Sơ Khê.

Lần đầu tiên nghe thấy tên của cô ấy là vào giờ ăn trưa, khi mấy người trong trường bàn tán nghị luận, nói rằng có một nữ sinh tên Liễu Sơ Khê rất thích Sở Văn Đồng, bị từ chối rồi vẫn theo đuổi không buông.

Nhưng khiến tôi cảm thấy kỳ lạ là, dường như cô ấy không phải người như vậy.

Ngày đó đi ngang qua cong hẻm, cô ấy đột nhiên chạy đến ôm lấy tôi, lại còn… hôn tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi bị một cô gái đối xử ở khoảng cách gần như thế.

Mặt của tôi nóng khan, tim cũng đập nhanh vô cùng.

Cho dù lúc đó chưa hề cảm thấy là cô ấy thích tôi, nhưng tôi vẫn vì vậy mà cảm thấy rất vui vẻ.

Bởi vì có người đến gần tôi rồi.

Còn bằng lòng làm bạn của tôi.

Khi cô ấy nói ra hai chữ “chúng tôi”, tôi thật sự rất vui mừng.

Bởi vì trước kia, những bạn đồng trang lứa đều bài xích tôi, nói kiểu người có gia đình như tôi thì nhân cách sẽ không được hoàn chỉnh, bọn họ không hề kiêng nể gì mà bắt nạt tôi, trào phúng tôi. Vậy thì tôi cũng dứt khoát điên cuồng như họ nói, ai ném gạch về phía tôi, tôi liền nhặt lên ném thẳng vào đầu của người đó.

Rõ ràng gia đình của tôi rất hạnh phúc, rất hạnh phúc. Chỉ là ông trời tàn nhẫn đã cướp hết tất cả.

Nhưng tôi vẫn nhớ rõ khi mình còn nhỏ, nửa đêm mẹ muốn ăn đồ nướng, ba tôi liền khoác áo lên rồi lái xe ra ngoài mua cho mẹ. Ba chưa hề khiến cho mẹ phải thất vọng. Có ba bên cạnh, ngày nào mẹ cũng vui cười và tràn đầy sức sống.

Thế nên sau khi gặp được Sơ Khê, tôi cũng muốn để cô ấy như vậy.

Có cô ấy, dường như căn nhà không còn trống trải nữa… Dường như, cũng có cảm giác gia đình.

Tôi rất muốn tỏ tình, nhưng mà tôi không dám.

Tôi thích cô ấy coi tôi là bạn bè, nhưng tôi lại sợ cô ấy chỉ coi tôi là bạn bè.

Có lúc tôi nghĩ, cứ như vậy mà ở bên cạnh cô ấy cũng tốt. Nếu như cô ấy cần tôi, tôi nhất định sẽ lập tức xuất hiện. Cô ấy muốn gì tôi cũng sẽ cho, cho dù có cược cả tính mạng cũng không sao cả.

Đêm giao thừa không nhìn thấy cô ấy, lòng tôi rối như tơ vò. Rõ ràng ở bên cô ấy lâu như vậy, cảm xúc của tôi đã rất bình ổn rồi. Nhưng khi nhìn thấy lũ ng.hiện rượu đó, tôi vẫn không nhịn được mà phát đ.iên.

Đến lúc ý thức được dáng vẻ của mình nhất định rất đáng sợ, tôi rất sợ hãi cô ấy sẽ vì vậy mà cách xa tôi, cũng sẽ cho rằng tâm lý của tôi có vấn đề, vậy thì không bằng để tôi c.hết đi.

Nhưng cô ấy không như vậy.

Cô ấy… ôm lấy tôi.

Rất lâu.

Đã rất lâu không có người ôm tôi rồi.

Thời khắc đó, trái tim chất đầy băng tuyết của tôi như được hòa tan hoàn toàn.

Giống như kỳ tích, cô ấy đã xoa dịu hết tất cả đau đớn của tôi.

Cuộc đời của tôi bị chất độc bám lấy, mà cô ấy chính là thuốc của tôi.

Liễu Sơ Khê.

Liễu Sơ Khê Liễu Sơ Khê Liễu Sơ Khê.

Anh đã gọi tên của em ở trong tim vô số lần, làm bạn gái của anh đi làm bạn gái của anh đi làm bạn gái của anh đi làm bạn gái của anh đi…

May mắn là lần này, cuối cùng ông trời cũng nghe thấy tiếng nói của tôi.

Chỉ cần có thể ở bên người mình yêu, tôi sẵn sàng c.hết. Tôi chỉ muốn làm một người bình thường hạnh phúc, không ghen tị với sự bất tử của thần linh.

Trước kia đi học, tôi đã từng trích ra câu thơ này. Khi đó người tôi nghĩ đến là ba và mẹ.

Hiện giờ tôi mới hoàn toàn hiểu được ý nghĩa trong đó.

Có một người xuất hiện có thể chữa lành được tất cả của bạn, để bạn có thể tha thứ tất cả bất công trong vận mệnh của bạn, khiến bạn cảm thấy vạn vật trên thế gian này đều đáng yêu.

Sơ Khê, cô gái tôi yêu nhất.

Cảm ơn em đã xuất hiện vào năm mười chín tuổi trong cuộc đời của anh, anh sẽ dùng cả cuộc đời này để báo đáp em.

Bảo vệ em một đời bình an vui vẻ.

(Hết)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play