Xuyên Thành Người Qua Đường Xinh Đẹp

CHƯƠNG 3


8 tháng


9.

Thịnh Mộ Thần đỏ mặt, ai không biết còn tưởng cậu ấy đang tỏ tình.

Nói xong, cậu ấy liền chạy như bay đi mặc tạp dề, nói rằng mình nấu cơm cho tôi.

Tôi thay giày, sau đó nằm xuống chiếc sofa vừa dài vừa trống của cậu ấy, lấy một cuốn sách để đọc.

Không biết qua bao lâu sau, tôi đã đói rồi, muốn hỏi xem Thịnh Mộ Thần đã xong chưa. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, tôi đã trông thấy cậu ấy bưng mâm mà đứng ở cửa phòng khách.

Thấy tôi ngẩng đầu, cậu ấy cười cười rồi bước vào.

Khi ăn cơm, tôi lại phát hiện món ăn có hơi nguội. Vừa rồi chắc cậu ấy đã đứng ở cửa một lúc rồi.

Là sợ tôi rời đi sao?

Nhưng mà tay nghề của Thịnh Mộ Thần quả thật rất tốt.

Cậu ấy ăn món chay, còn thịt kho tàu và cá kho thì đẩy về phía tôi.

“Con gái chắc khá thích ăn đồ ngọt nhỉ.” Giọng nói cậu ấy vẫn trầm ổn và chậm rãi như cũ, mang theo một chút khàn khàn của thiếu niên, “Tôi đã cho thêm chút đường.”

Vừa nghe đã biết bình thường ít cùng người khác giao tiếp.

Mà tôi trông thấy những món ăn thơm ngào ngạt này thì hai mắt đã sáng bừng lên.

“Thịnh Mộ Thần, cậu tuyệt thật đấy!!!”

Tôi đói lắm rồi, cả bữa cơm đều ăn miếng rất to. Thịnh Mộ Thần thì chậm rãi ăn, vừa ăn vừa xới cơm và chan canh giúp tôi.

Tôi thật sự không nhịn được mà cảm khái, nam phụ ân cần và chu đáo thế này, nữ chính không cần nhưng độc giả chúng tôi cần đó!

Quả nhiên nam phụ là để độc giả chúng tôi thương yêu mà.

“Cậu cũng ăn đi, trông cậu gầy đó.” Tôi gắp cho cậu ấy một miếng thịt kho tàu.

Ánh mắt cậu ấy khẽ động, gắp miếng thịt lên ăn.

Sau khi ăn xong, tôi thu dọn cùng cậu ấy. Thỉnh thoảng bàn tay chạm nhau, cậu ấy liền nhanh chóng dịch ra như bị điện giật vậy.

“... Cậu luôn ở nhà một mình sao? Không thấy cô đơn hả?” Tôi kiếm chủ đề nói.

Thịnh Mộ Thần nhìn tôi một cái, sau đó lại chậm rãi cúi xuống, thu bát đũa lại.

“Trước kia không thấy. Hiện tại thì thấy, ừm, dường như có chút.”

10.

Ăn cơm xong, tôi ở phòng dành cho khách của Thịnh Mộ Thần nghỉ ngơi một chút.

Nói thật thì tuy giờ độ hảo cảm của tôi dành cho cậu ấy rất cao, nhưng tôi vẫn chưa quên thiết lập nhân vật trong sách của cậu ấy.

Ngoài chuyện ngây thơ si tình ra, cậu ấy còn là một yandere (bệnh kiều).

Trong sách có miêu tả một chút về tâm lý của nam phụ, trong đó có nhắc đến chuyện cậu ấy rất muốn nhốt nữ chính lại, ngày ngày đêm đêm ngắm nhìn.

Thế nên tôi khóa trái cửa lại, còn dùng ghế chặn cửa.

Đến lúc bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc, phát hiện ghế vẫn ở vị trí trước đó, tôi thở phào một hơi.

Mở cửa phòng ra, rơi vào trong mắt là cảnh Thịnh Mộ Thần ngồi trên sofa. Trước mặt cậu ấy đặt một ly nước ấm, thỉnh thoảng cậu ấy lại dùng mu bàn tay chạm vào thành cốc.

“Cậu dậy rồi?” Rõ ràng buổi trưa Thịnh Mộ Thần không ngủ, “Tôi rót cho cậu cốc nước, có tiết đầu tiên vào chiều nay, uống xong chúng ta cùng đi học nhé.”

Rõ ràng là một câu trần thuật rất tự nhiên, nhưng trong lời nói của cậu ấy lại như có chút sự khẩn cầu. Đây giống như là lời mà cậu ấy đã cân nhắc rất lâu rồi mới nói ra, ngữ khí còn có chút hoang mang sợ bị từ chối.

“Được.” Tôi vui vẻ đi tới nhận cốc nước của cậu ấy, “Sau này nếu như cậu đồng ý, chúng ta có thể luôn đi học cùng nhau.”

“Đương nhiên tôi đồng ý!” Ngữ điệu của Thịnh Mộ Thần đột nhiên cất cao, hai mắt cũng sáng lên. Ngay sau đó cậu ấy liền thả chậm tốc độ nói lại, nhưng vẫn không có cách nào giấu nổi sự vui mừng. “Sau này chúng ta luôn cùng nhau, đúng không?”

“Đúng.” Tôi uống nước, khóe môi không nhịn được mà cong lên.

Là một người qua đường, tôi cũng không rõ về mạng lưới xã giao, thôi thì cứ dứt khoát chơi với ông lớn trong tương lai đi.

Sau này cậu ấy có tiền đồ rồi, bất kể có ở bên nữ chính hay không thì cậu ấy vẫn sẽ nhớ đến người bạn tốt ban đầu là tôi.

11.

Tiết đầu tiên của buổi chiều, ánh nắng chiều ngoài cửa sổ chiếu vào trong, sưởi ẩm cơ thể tôi.

Tôi ngồi ở vị trí bên cửa sổ, không nhịn được mà nằm xuống ngủ.

Ngồi ở phía trước vừa hay là nam nữ chính đang ở giai đoạn “dính” lấy nhau.

Sở Văn Đồng - người xem tôi như cái gai trong mắt, giây trước còn quay đầu lại trừng tôi. kết quả giây sau, tôi liền mỉm cười với cậu ta một cái rồi nằm sấp xuống bàn ngủ.

Người ta nói giơ tay không đánh người đang cười. Vào giây phút nằm sấp xuống, tôi nhìn thấy biểu cảm của Sở Văn Đồng đã cứng đờ lại rồi.

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, tiếng giáo viên giảng bài trên bục và tiếng nói chuyện riêng của những bạn học khác như dần dần xa hơn, chỉ có duy nhất ánh nắng có lúc sáng chói, khiến người ta ngủ không ngon.

Nhưng rất nhanh, ánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện kia đã không còn rồi.

Tôi nhắm mắt, cảm nhận được một bóng người, còn có cả hương thơm nhàn nhạt của hoa oải hương.

Tôi hài lòng mà điều chỉnh lại tư thế ngủ, rất nhanh đã đi vào giấc mơ.

Đến khi tiếng chuông vang lên, tôi mở mắt ra.

Lúc này mới phát hiện, người vẫn luôn che nắng cho tôi lại là Thịnh Mộ Thần.

Rèm cửa không có cách nào khép kín được, cậu ấy bèn đưa tay che trước trán tôi cả một tiết học.

“Thịnh Mộ Thần…” Bởi vì vừa mới dậy, giọng nói của tôi còn có chút mơ màng, khi phát ra nghe giống như đang làm nũng, khiến tôi nghe mà cũng không thích ứng được.

Khuôn mặt Thịnh Mộ Thần lại đỏ nữa rồi.

Cậu ấy thu tay lại, “ừm” một tiếng.

Nhìn khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên đỏ ửng lên, đột nhiên tôi muốn chọc chọc vào mặt cậu ấy.

Nhưng một tiếng nói đã cắt ngang mọi thứ.

“Bạn học Liễu, bạn học Thịnh, chúng ta cùng làm bài tập mà giáo viên đã giao đi.”

Là Châu Nhã Nhã.

Lúc này không biết vì sao, sắc mặt Sở Văn Đồng bên cạnh cô ấy có hơi khó coi, cậu ta cau mày lẩm bẩm một câu: “Gọi bọn họ làm gì chứ, Nhã Nhã, chúng ta lập nhóm cùng nhau thôi không được sao?”

Nhưng Châu Nhã Nhã khăng khăng mỉm cười nói: “Vẫn nên cùng nhau làm đi, giáo viên nói tốt nhất nhóm nên có 4 - 6 người.”

Nói xong, cô ấy từ quay sang nhìn Sở Văn Đồng: “Cùng nhau, có được không?”

Sở Văn Đồng không tình nguyện mà đồng ý.

Cậu ta bổ sung: “Anh nể mặt em mới đồng ý đó.”

“Ừm.” Thế nhưng trên mặt Châu Nhã Nhã lại không chút cảm xúc gì.

12.

Thật ra nói là cùng hợp tác làm bài tập, không bằng nói là Sở Văn Đồng đơn phương nhắm vào tôi.

Gần như mỗi khi tôi đưa ra ý kiến, cậu ta đều gạt bỏ, mà Châu Nhã Nhã tùy ý mở miệng thì cậu ta đều đồng tình, cổ vũ.

Cậu ta cực kỳ thích chống lại tôi, tôi nói cái gì cậu ta cũng sẽ phản đối.

Cho dù nhất thời không tìm ra được lý do phản đối, cậu ta cũng sẽ bảo ý tưởng của tôi không có ý nghĩa gì.

Nhưng mà vô dụng, thành tích toán cao cấp của Sở Văn Đồng cũng chẳng tốt gì, quyền quyết định cuối cùng cũng nằm ở bên Thịnh Mộ Thần.

Mà Thịnh Mộ Thần luôn sửa đổi theo những cơ sở tôi đưa ra, cho dù có lúc giống như là làm lại hơn là sửa đổi.

Nhưng bất kể nói thế nào, cậu ấy luôn giúp tôi đánh trả lại Sở Văn Đồng.





Rất nhanh, hai tuần đã qua, Sở Văn Đồng đã không thể nào nhịn được tôi nữa rồi.

Cuối cùng cậu ta cũng tức lộn ruột, trong giờ giải lao đã chặn tôi trước cửa nhà vệ sinh nữ.

“Làm sao, cậu muốn đi vào, tôi nhường đường cho cậu hả?” Tôi “mặt không cảm xúc” mà nhìn Sở Văn Đồng.

Cậu ta cười nhẹ một tiếng, trong mắt là sự coi thường rõ ràng. “Liễu Sơ Khê, cậu thật sự là thích cái loại đó nhỉ.”

Cậu ta đột nhiên tiến tới, khom người ghé vào tai tôi:

“Có biết không, cái loại ít nói nhàm chán đó, đến chó cũng không thèm nói chuyện cùng.”

“Chó cũng không thèm nói chuyện cùng đó.”

Tôi nhìn cậu ta.

Thời khắc này, khoảng cách giữa mắt tôi và mắt cậu ta chỉ khoảng 10cm, tôi còn có thể thấy cả sự lắc lư lay động trong đôi mắt của cậu ta.

Tôi cười cười, nói từng câu từng chữ: “Được đó, chó cũng không nói, tôi nói.”

Cuối cùng ngày hôm đó, Sở Văn Đồng chỉ nói thêm một câu: “Liễu Sơ Khê, trước kia tôi cảm thấy điểm tốt nhất của cậu là mắt nhìn. Nhưng hiện tại không thể không nói, mắt nhìn cũng cậu đúng là nát.”

Từ ngày hôm đó, khi họp nhóm, Sở Văn Đồng không còn nhắm vào tôi nữa.

Cả buổi cậu ta đều phớt lờ tôi, nếu không lơ đãng chơi điện thoại thì cũng tùy ý nói với Châu Nhã Nhã vài câu.

Mà rõ ràng là càng ngày cậu ta càng làm phiền đến tương tác giữa tôi và Thịnh Mộ Thần.

Sau đó thì cứ đến giờ là cậu ta lại về, có khi còn không đợi Châu Nhã Nhã.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play