Xuyên Thành Người Qua Đường Xinh Đẹp

CHƯƠNG 2


8 tháng


4.

Đến khi ngồi xuống bàn của Thịnh Mộ Thần, tôi mới chợt nhớ ra.

Liễu Sơ Khê trong nguyên tác là một bia đỡ đạn xuất hiện trong nửa trang sách, trừ xinh đẹp ra thì không điểm gì tốt!

Bản thân tôi cũng đau đầu vì Toán cao cấp nhất, nhìn những công thức phức tạp bên dưới mà hai mắt tôi đen ngòm.

Tìm tôi cùng xem bài tập? Nghiêm túc sao?

Trong lúc vẻ mặt tôi đang xoắn xuýt, Thịnh Mộ Thần ho khan một tiếng. Cậu ấy thu lại ý cười trên khóe miệng, ngón tay thon dài sạch sẽ chỉ vào trang sách trắng tinh.

“Cá nhân tôi cảm thấy, bài tập này có hai phương pháp giải, trước tiên hãy dùng cách…”

Kỳ quái là, ốn dĩ phải là giảng bài cho Châu Nhã Nhã, nhưng ánh mắt của Thịnh Mộ Thần lại mang theo ý dò hỏi mà nhìn tôi.

Tôi gật đầu cậu ấy mới giảng tiếp.

Sau cùng, Thịnh Mộ Thần vừa đóng bút nắp bút vừa hỏi tôi: “Bạn học Liễu, cậu cảm thấy thế này có đúng không?”

“...” Tôi lập tức nhíu mày nói, “Đúng, tôi đồng ý với phương pháp của cậu.”

Thịnh Mộ Thần gật đầu, sau đó đưa sách cho Châu Nhã Nhã.

“Ừm, bài này giải quyết như vậy đó.”

Châu Nhã Nhã - từ đầu đến cuối bị gạt sang một bên và chưa nói được câu nào: “...”

Cô ấy nở một nụ cười cứng đờ, cảm ơn rồi cầm sách rời đi.

Lần đầu tiên nữ thần ngây thơ vang danh khắp trường không được người khác xem là nhân vật chính, khuôn mặt căng cứng của cô ấy rõ ràng đã bán đứng nội tâm bất mãn của cô ấy vào lúc này.

Tôi đột nhiên cảm thấy vào thời khắc này, tôi là người bạn duy nhất trong lòng Thịnh Mộ Thần. Vì thế cậu ấy mới không chút do dự mà lựa chọn tôi, không chút do dự mà bảo vệ tôi, quyết không bỏ tôi lại.

Cảm giác làm bạn với cậu ấy thật vi diệu.

Cảm xúc này lan tỏa trong lòng tôi từng chút từng chút một, mang theo một chút ít ngọt ngào.

5.

Khi sắp tan học, cố vấn học tập vào lớp, nói rằng anh trai của Thịnh Mộ Thần có đồ muốn gửi cho cậu ấy, gọi cậu ấy đến phòng giáo viên một chuyến.

Anh trai của Thịnh Mộ Thần cũng là một CEO siêu ngầu siêu đẹp trai, bất kể là ngoại hình hay tính cách thì hai người này cũng rất giống nhau.

Nếu đã không có ai cùng tôi đi ăn, vậy tôi dứt khoát ngồi ở lớp thêm một lát, làm lại bài Thịnh Mộ Thần vừa dạy tôi thêm một lần.

Thế nhưng tôi còn chưa ngồi bao lâu, ba thanh niên “đại ca ngoài xã hội” tóc nhuộm vàng, miệng ngậm điếu thuốc đã đi vào.

“Cô là Liễu Sơ Khê? Cái người mà sáng nay hôn Sở Văn Đồng?”

Một người trong số đó nhả ra một ngụm khói, một người khác thì xắn tay áo lên, người còn lại thì đã trực tiếp ngồi lên bàn của tôi.

Khi thấy mấy người này thì tôi đã cảm thấy không ổn.

Đây không phải là lốp dự phòng số 2, 3, 4 đã bị sự đơn thuần và thiện lương của nữ chính làm lay động sao?

Sau khi thích nữ chính, mấy người này hộ tống nữ chính như công chúa, giúp cô ấy trừng trị mấy nữ sinh ghen ghét đố kỵ cô ấy và Sở Văn Đồng yêu nhau.

Nhưng sao hiện giờ mấy người này lại đến tìm tôi?

Người bị mấy người này để ý sẽ không có kết cục tốt đâu.

Trong nguyên tác tôi đã xuất hiện nửa trang sách, chứ không hề xuất hiện ở các tình tiết phía sau, cho nên hiện tại tôi chỉ có thể âm thầm mà quan sát tình hình.

“Tôi không phải.” Tôi bình tĩnh nói, “Liễu Sơ Khê đi vệ sinh rồi, tôi đi giúp mấy người tìm cậu ấy.”

Tôi vừa nói vừa giữ bình tĩnh mà đi về phía cửa lớp. Thế nhưng vào lúc tôi bước đến trước cửa, Châu Nhã Nhã lại từ bên cạnh nhảy ra: “Bạn học Liễu Sơ Khê, tớ có chuyện muốn hỏi cậu!”

Cô ấy gọi rất lớn, người trong phòng học đều nghe thấy hết rồi. Mấy người kia thẹn quá hóa giận muốn ra tóm lấy tôi, tôi cũng đâu phải đồ ngốc nên liền co cẳng chạy ngay.

Trong quá trình chạy băng băng, tôi lao vụt qua rồi đụng ngã Sở Văn Đồng - người đang đến tim Châu Nhã Nhã.

Tiếng mắng chửi phía sau vang lên, nhưng trong mắt tôi lại chỉ có bóng hình cách phía trước mười mét…

“Thịnh Mộ Thần, cứu mạng!”

6.

Trên mặt nam sinh là ý cười nhẹ nhàng, nhưng khi nhìn thấy phấy sau tôi là mấy tên chó dữ đang đuổi cắn không tha, sắc mặt cậu ấy liền nghiêm lại.

Cậu ấy cũng chạy về phía tôi.

Tôi run rẩy sợ hãi mà chạy về phía sau Thịnh Mộ Thần, sau đó mới có thể thở phào một hơi.

“Bọn họ muốn bắt nạt cậu?”

Giọng nói của nam sinh rất nhẹ nhàng. Cậu ấy không hỏi tôi nguyên nhân, chỉ duỗi tay ra sau lưng nhẹ nhàng vỗ về tôi: “Không sao, có tôi ở đây.”

Nhìn thấy chúng tôi, mặt Sở Văn Đồng liền đen lại: “Liễu Sơ Khê, rốt cuộc hôm nay cậu làm sao vậy, nhìn thấy tôi cậu chạy gì chứ?”

Tôi vươn tay chỉ chỉ sau lưng cậu ta, Châu Nhã Nhã và ba kẻ tóc vàng kia còn đứng bên cạnh nhau.

“Nữ thần của cậu muốn tìm người đánh tôi, đương nhiên tôi phải chạy rồi.”

“Đánh cậu? Tại sao…” Ban đầu Sở Văn Đồng ngẩn người, sau đó lập tức trợn tròn mắt, “Tôi không cho phép cậu sỉ nhục Nhã Nhã!”

Nhưng sau khi xoay người nhìn về phía bốn người kia, cậu ta không còn gì để nói nữa rồi.

Cho dù cậu ta không muốn thừa nhận, nhưng cái cảnh tượng hiện tại trông giống hệt như b.ạo l.ực h.ọc đ.ường.

Châu Nhã Nhã cũng ý thức được rồi, cô ấy vội vàng lùi lại ba bước, lời lẽ đanh thép:

“Bạn học Liễu, tôi không hề tìm người đánh cậu, tôi chỉ muốn tìm cậu để hỏi xem có muốn lập nhóm làm bài tập hay không thôi.”

Sau đó, cô ấy nghiêm túc nhìn tôi nói: “Cậu cũng không nên trông mặt mà bắt hình dong, ba người họ đều là bạn của tôi, cho dù bọn học không học ở đây nhưng cũng giống như chúng ta, mọi người chúng ta đều bình đẳng!”

Lời này nói ra, không chỉ Sở Văn Đồng mà cả ba tên tóc vàng cũng hai mắt sáng rực rồi.

Chắc là nội tâm bọn họ đang gào thét:

Nữ thần thật lương thiện!

Tôi phải chếc vì nữ thần!

Lúc này trong số mấy nam sinh tại đây chỉ có duy nhất Thịnh Mộ Thần là không nhìn Châu Nhã Nhã. Cậu ấy quay đầu nhìn tôi, chậm rãi nói: “Chúng ta đi thôi.”

Tôi gật gật đầu.

Chưa đi được mấy bước, tôi quay đầu nói lớn: “Bài tập có thể cùng nhau làm,nhưng mà Châu Nhã Nhã… Tôi còn chưa từng nói vì họ là học sinh trường khác mà xem thường họ. Có thể nghĩ như vậy chỉ có cậu mà thôi, còn về chuyện tại sao cậu lại nghĩ như vậy, vậy chắc là vì vốn dĩ trong lòng cậu đã…”

Lời phía sau tôi dừng lại một cách đầy ẩn ý.

Biểu cảm của những người phía sau tôi không nhìn nữa, nhưng khi đó toàn bộ hành lang đều yên lặng.

Chỉ có tiếng bước chân chạm đất của Thịnh Mộ Thần khi dắt tay tôi đi.

Tôi chú ý thấy, mỗi lần dắt tôi đi cậu ấy đều vui vẻ.

Tai cũng sẽ đỏ.

Chậc, không hổ là thiếu niên thuần khiết nhất trong sách.

7.

Thời điểm này canteen đã chẳng còn cơm rồi, Thịnh Mộ Thần cẩn thận từng li từng tí mà hỏi tôi, có muốn cùng cậu ấy về nhà ăn cơm không.

“Tôi biết nấu ăn.” Nam sinh chậm rì rì mà nói, “Có thể ăn.”

Tôi không chút do dự mà đồng ý.

8.

Đến nhà của Thịnh Mộ Thần, vào thời khắc mở cửa ra, một thứ cảm giác trống trải mênh mông ập đến.

Nhà trọ to như vậy chỉ có một mình cậu ấy ở, cửa sổ và nền nhà sạch sẽ không một hạt bụi, cách trang trí đơn điệu và giản dị đến cực điểm.

Đồ sộ và xa hoa nhất có lẽ chỉ là mấy tủ sách lớn, bên trong đầy ắp toàn là sách.

Ngoài sách ra thì trong căn nhà này, những thứ ồ khác đều ít đến đáng thương.

“Cứ vào trong đi.” Thịnh Mộ Thần có hơi rụt rè mà nói, “Đây là lần đầu tiên tôi đưa… bạn về nhà.”

E là tôi cũng là người bạn đầu tiên của cậu ấy.

Đẹp trai, thành tích tốt, nhưng thiếu niên tính cách cô độc lại còn giỏi đánh nhau, cũng chỉ có trong phim với tiểu thuyết là được vạn người săn đón. Chứ trong thực tế, mọi người đều cảm thấy những người có tính cách như vậy là bất ổn, chỉ muốn tránh xa,

Thật ra có một số người không phải như vậy.

Có những người không dễ dàng mở lòng với người khác, nhưng một khi bạn đã bước vào trái tim người ấy rồi, vậy bạn sẽ là tất cả của người đó.

“Thịnh Mộ Thần.” Tôi cười lên, “Hôm nay chúng ta mới gặp nhau mà cậu đã tin tớ như thế, còn đưa tớ tới nhà cậu.”

Tôi đột nhiên sáp lại gần cậu ấy, kiễng chân lên, mắt đối mắt với cậu ấy. “Tại sao vậy?”

Nam sinh không kịp phòng bị, mặt thoáng chốc đỏ lên. Cậu ấy không tự nhiên mà cử động, yết hầu lăn trượt lên xuống.

“Bởi vì cậu coi tôi là bạn. Hơn nữa, lại còn đẹp.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play