Xuyên Thành Người Qua Đường Xinh Đẹp

CHƯƠNG 1


8 tháng


1.

“Tôi biết cậu thích tôi, tôi có thể hôn cậu, nhưng tôi và cậu sẽ không có khả năng đâu.”

Nam chính Sở Văn Đồng nhìn tôi mà từ từ nhích lại gần, trong mắt cậu ta lại toàn là sự chán ghét.

Nhưng đứng từ góc độ của nữ chính Châu Nhã Nhã ngoài con hẻm, trông cậu ta lại như đang *kabedon tôi.

*kabedon: thuật ngữ manga/anime, hơi khó giải thích. Nhưng nôm na là giống như nam chính ép nữ chính vào tường, sau đó chống hai tay lên tượng để chặn nữ chính, không cho nữ chính thoát ạ.

Chính vào lúc nước mắt của Châu Nhã Nhã sắp trào ra, chuẩn bị ôm mặt chạy đi thì…

“Dừng!”

Tôi duỗi thẳng tay đẩy Sở Văn Đồng ra.

Cậu ta không ngờ sức lực của tôi lớn đến như vậy, thế nên không kịp phòng bị mà bị đẩy lùi ra sau hai bước. Ngay sau đó, cậu ta lập tức đen mặt trừng tôi.

“Liễu Sơ Khê, cậu làm gì thế?!”

Giây tiếp theo, tôi gào lên:

“Cứu mạng với! Sàm sỡ!”

“Cứu mạng với! Sở Văn Đồng sàm sỡ người ta! Tôi không sống nữa!”

Sở Văn Đồng bị tôi làm cho tức tái mặt. Cậu ta tiến đến muốn bịt miệng tôi, tôi liền trực tiếp cho cậu ta hai cái tát, sau đó vừa hét vừa chạy ra ngoài.

Rất trùng hợp, một bóng người cao gầy đang chậm rì rì đi bên ngoài hẻm.

Quai cặp sách bị cậu ấy kéo ra rất dài.

Đường quai hàm của thiếu niên sạch sẽ góc cạnh, ánh mắt lạnh lùng âm u, nhưng đôi mắt lại đẹp đẽ đến cực điểm.

Tôi trực tiếp ôm lấy cậu ấy.

Thịnh Mộ Thần: “...?”

Sở Văn Đồng ở phía sau đã tức tới lao qua nữ chính mà tới tóm tôi rồi.

Cảm nhận được thiếu niên trong vòng tay tôi cứng đờ người lại, trông thấy vành tai đỏ ửng của cậu ấy, tôi không nhịn được mà trực tiếp “chụt” một cái lên khuôn mặt cậu ấy.

“Anh ơi, anh có cần bạn gái không?”

“Em có thể!”

2.

Màu đỏ tươi đã lan từ tai Thịnh Mộ Thần ra toàn mặt.

Trong nguyên tác, Thịnh Mộ Thần là một người hướng nội, không thích giao tiếp với người khác, khi đánh nhau cực kỳ hung tàn không cần mạng, nhưng nội tâm lại vô cùng thuần khiết.

Cậu ấy tính cách cô độc không có bạn bè, chỉ có duy nhất Châu Nhã Nhã thường xuyên tìm cậu ấy hỏi bài tập, thường xuyên qua lại nên tình yêu dành cho Châu Nhã Nhã đã bén rễ.

Nhưng nữ chính bận “ngược luyến tình thâm”, “tan tan hợp hợp” với nam chính, không hề thấy được tình cảm của cậu ấy.

Sau khi tỏ tình thất bại, Thịnh Mộ Thần cả đời không cưới, chỉ vùi đầu vào sự nghiệp.

Bao nhiêu năm sau, Châu Nhã Nhã Châu Nhã Nhã dắt tay con của Sở Văn Đồng ngồi dưới lầu tắm nắng, Thịnh Mộ Thần thì lặng lẽ đứng ở phía xa ngắm nhìn.

Cậu ấy chỉ lẩm bẩm một câu: “Giống em.” (con của nữ chính trông giống nữ chính)

Ngày đó, cậu ấy phái người đưa đồ bổ dưỡng và những món đồ chơi mà trẻ con thích đến, sau đó đi tới một vùng biển phương xa.



Sở Văn Đồng thấy cảnh tượng này thì kinh ngạc, bước chân khựng lại.

“Liễu Sơ Khê!” Cậu ta tức không nhịn được mà nói, “Cái kiểu phụ nữ dễ thay lòng đổi dạ như cậu, từ khi nào mà cậu lại ở bên cạnh loại người như thế này hả?!”

“Này này này, ăn nói kiểu gì vậy? Hơn nữa Thần Thần nhà tôi làm sao? Cậu dựa vào cái gì mà nói anh ấy? Không phải anh ấy mạnh hơn cậu nhiều sao?!”

Tôi khoác cánh tay Thịnh Mộ Thần không chịu buông. Thiếu niên không hề động đậy, chỉ có duy nhất đôi mắt cụp xuống nhìn tôi, ánh mắt ảm đạm không rõ.

“Văn Đồng.” Cuối cùng Châu Nhã Nhã cũng lên tiếng rồi.

Không thể không nói giọng nói của nữ chính này đúng là dễ nghe, diện mạo cũng là kiểu đoá hoa dịu dàng ngây thơ điển hình, tôi nhìn cũng thấy mềm lòng.

Lúc này Sở Văn Đồng mới phản ứng lại mình nên làm gì. Ánh mắt cậu ta nháy mắt đã mềm mại hơn, từ từ xoay người nhìn Châu Nhã Nhã.

“Nếu cậu thật sự thích Sơ Khê, vậy tôi chúc hai cậu hạnh phúc.” Châu Nhã Nhã cắn chặt môi, sau đó bỗng nhiên ôm mặt chạy đi.

Sở Văn Đồng duỗi một tay ra muốn giữ lại, nhưng chân lại như mọc ở trên đất không cử động.

“Mau đuổi theo đi đồ ngu! Vợ của cậu chạy rồi đó!”

Tôi không nhịn được mà thốt ra lời bình luận tôi đã lưu lại khi đọc tiểu thuyết.

Sở Văn Đồng liền nổi giận đùng đùng mà quay lại nhìn tôi. Cậu ta đen mặt nhấc chân đi đến, cái điệu bộ này rõ ràng là muốn đánh tôi.

Tôi sợ rồi, thế là lùi lại phía sau hai bước, chuẩn bị chạy.

Thế nhưng giây tiếp theo, thiếu niên đứng bên cạnh tôi mặt không cảm xúc mà tiến lên hai bước, một tay kéo tôi về phía sau.

Cậu ấy nhìn Sở Văn Đồng, mở miệng, giọng nói hơi khàn.

“Có gan thử động vào cô ấy xem.”

3.

Ngón tay của Thịnh Mộ Thần từ từ siết chặt, gió thổi lay động chiếc áo sơ mi đen viền đỏ của thiếu niên, mùi hoa oải hương nhàn nhạt của nước giặt thoang thoảng trong không khí.

“Không phải, tôi không muốn…” Sở Văn Đồng muốn đi đến, tay Thịnh Mộ Thần duỗi ra chặn cậu ta lại.

“Nam sinh chúng ta đánh nhau, cách xa nữ sinh ra một chút.” Giọng nói cậu ấy rất bình tĩnh, nhưng tôi biết rằng, đây là sự kiên nhẫn cuối cùng trước kia cậu ấy nổi giận.

“... Đánh nhau?” Sở Văn Đồng ngước mắt, mắt đối mắt với Thịnh Mộ Thần trong khoảnh khắc, sau đó ánh mắt lại chĩa về phía tôi.

Khóe miệng cậu ta là một nụ cười trào phúng. “Được lắm. Liễu Sơ Khê, hóa ra hôm tay tôi mới thật sự biết về cậu.”

Dứt lời, cậu ta đẩy chiếc xe đạp đang dựng bên tường ra, sau đó nhanh chóng ngồi lên rồi đạp đi.

“Tôi khinh! Chạy nhanh như vậy nhất định là sợ rồi!” Tôi đối diện với bóng lưng của Sở Văn Đồng mà mắng lớn, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay thì phát hiện sắp muộn học rồi, thế là vội vội vàng vàng kéo Thịnh Mộ Thần cùng chạy.

Cậu ấy cụp mắt nhìn tôi đang kéo cổ tay cậu ấy chạy. Khi băng qua đường, tôi phát hiện, vậy mà khuôn mặt lạnh lùng xa cách kia lại cười rồi.

“Thịnh Mộ Thần.” Tôi nghi hoặc hỏi, “Anh cười gì thế? Chúng ta sắp tới muộn rồi đó.”

“Chúng, ta?” Cậu ấy ngây người mà lặp lại một lần, giọng nói trầm thấp lại để lộ ra sự khoan khoái rõ ràng, “Ừm, vậy chúng ta… Đi nhanh hơn chút đi.”

Lần này cậu ấy trực tiếp cầm cặp sách của tôi lên rồi khoác trên vai, bước chân rõ ràng nhanh nhẹ hơn rất nhiều.

Ông trời cũng đang giúp chúng tôi, cả đường đều đèn xanh, chúng tôi không gặp bất cứ trở ngại gì.



Sau đó không xảy ra chuyện bất ngờ gì, hai chúng tôi đến muộn rồi.

Giáo viên dạy Toán cao cấp giận dữ mắng mỏ một trận rồi mới cho chúng tôi vào lớp.

Không dễ dàng gì mới đợi đến lúc hết tiết, tôi lấy thanh socola muốn đi cho Thịnh Mộ Thần để xin lỗi, lúc quay đầu lại thì vừa hay phát hiện ra cậu ấy cũng đang nhìn tôi.

Bốn mắt nhìn nhau, thiếu niên hơi mất tự nhiên mà kéo kéo khóe miệng, di dời tầm mắt.

Tôi đi về hướng cậu ấy, nửa đường lại bị một người cắt ngang.

“Bạn học Thịnh, tớ rất khâm phục cậu luôn được điểm tuyệt đối môn toán cao cấp. Bài này vữa nãy giáo viên giảng tớ không hiểu lắm, cậu có thể giảng cho tớ được không?”

Là Châu Nhã Nhã.

Nhìn nghiêng, đôi mắt vừa khóc xong của cô ấy vẫn còn đỏ, tôi nhìn mà cũng thấy tiếc thương.

Thinh Mộ Thần nhìn tôi một cái, nghi hoặc mà nhận lấy sách của cô ấy: “Câu nào?”

Châu Nhã Nhã vui vẻ mà ngồi vào vị trí phía trên cậu ấy, nụ cười ngây thơ rực rỡ, đầu sáp gần qua đó, khoảng cách giữa cô ấy và Thịnh Mộ Thần được kéo gần lại rất nhiều.

Trong nguyên tác, Thịnh Mộ Thần cũng bị nụ cười hồn nhiên này của Châu Nhã Nhã thu hút. Tôi nhớ rất rõ, khi Thịnh Mộ Thần tỏ tình thì đã nói với Châu Nhã Nhã thế này:

“Năm ấy lần đầu tiên em mang sách đến hỏi bài anh, khi cười lên có hai lúm đồng tiền, chính vào lúc đó anh đã thích em.”

“Anh thích nhìn em cười. Hãy làm bạn gái của anh. Có anh ở đây, cả đời này cũng sẽ không để em phải khóc.”

Quả nhiên, tình tiết trong sách vẫn sẽ xuất hiện.

Tuy rằng tôi có chút hảo cảm với Thịnh Mộ Thần, nhưng tôi cũng không có cách nào ngăn cản trách nhiệm làm lopps dự phòng của cậu ấy.

Tôi nắm chặt thanh socola trong tay, đang muốn quanh đầu bỏ đi.

Nhưng phía sau lại vang lên một giọng nói rõ ràng: “Liễu Sơ Khê.”

Là Thịnh Mộ Thần đang gọi tôi.

Cậu ấy đối mắt với tôi một cái rồi nhanh chóng nhìn sang hướng khác, lông mi dài dài khẽ động:

“Bài này tôi cũng không nắm chắc, cậu qua đây cùng xem đi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play