Tuy đó chỉ là một cảnh diễn, nhưng anh rất muốn nghe mẹ mình ở trong căn nhà thuê nhỏ đó nói: “Không sao đâu, Tiểu Xuyên, con sẽ khỏi bệnh.”
“Mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con.” Anh lẩm bẩm nói: “Tao ghen tị với Tưởng Phùng. Bọn tao cùng mắc một bệnh, nhưng lại có phương hướng hoàn toàn trái ngược nhau. Cậu ta có bạn bè ủng hộ, có thầy cô động viên cổ vũ, thậm chí dù người mẹ đó không phải là mẹ ruột nhưng vẫn rất yêu thương cậu ta.”
Dư Ý nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Phó Duẫn Xuyên, Tưởng Phùng không phải là con ruột của bà ta sao? Trong kịch bản cậu không thấy đoạn này.
Phó Duẫn Xuyên không có giải thích chuyện này với cậu, chỉ ngơ ngác nhìn trần nhà.
Dư Ý tựa đầu vào bả vai Phó Duẫn Xuyên, củng củng anh hai cái, tuy rằng Phó Duẫn Xuyên không có bạn bè, không có mẹ nhưng anh ấy không phải còn cậu sao?
Người ở bên cạnh anh ấy khi bị sốt, mang trà rót nước, phát bệnh cũng có cậu nhảy ra ngăn chặn? Sao con hàng này lại bi thương như thế?
Nhưng Phó Duẫn Xuyên lại không để ý đến hành động của cậu, anh vẫn đang trong trạng thái thất thần, Dư Ý thấy như vậy không có tác dụng, mắt rắn đảo hai vòng, đem đầu kề sát lại mặt Phó Duẫn Xuyên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT