Mãi đến khi anh mở cửa khách sạn nhìn căn phòng trống rỗng, Phó Duẫn Xuyên mới phát hiện, Nhị Tiểu vẫn chưa theo anh về, trong phòng vẫn còn một ít đồ chơi của nó, cửa sổ mở bởi vì mấy ngày rồi mưa gió nên trên mặt bàn đầy đất, trên mặt đất là những túi đồ ăn vặt Nhị Tiểu đã ăn.
Phó Duẫn Xuyên thở dài bước tới nhặt lên, đồ ăn vặt bên trong đã mềm oặt, anh ném vào thùng rác rồi đi ra ngoài.
Anh là nhân vật chính, nhiều tình tiết trong cốt truyện không thể quay được nếu không có anh.
Mấy ngày rồi anh bỏ lỡ nhiều cảnh quay nhưng đạo diễn Lý và các diễn viên trong đoàn không ai tỏ ra bất mãn khó chịu mà chỉ quan tâm đến việc chuyện của anh có được giải quyết hay không mà thôi, có một vài đứa trẻ do dự mãi mới nói ra nếu có chuyện gì cần họ giúp đỡ thì cứ nói.
Nói xong bọn họ cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao nếu có thật bọn họ cũng khó mà giúp được đối phương.
Phó Duẫn Xuyên mỉm cười cảm ơn mọi người, đồng thời nói với những đứa trẻ trước mặt rằng sau này nếu cần giúp đỡ thì sẽ đến tìm bọn họ.
Không tốn bao nhiêu công sức, Phó Duẫn Xuyên chỉ cần nói vài câu là có thể tăng thêm thiện cảm, khiến Phó Duẫn Xuyên khá hài lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT