“Phó ca, để em giúp anh bế Nhị Tiểu.” ánh mắt sùng bái của Trình Viễn nhìn vào trong xe, sau khi biết được Nhị Tiểu cứu Phó Duẫn Xuyên, bây giờ sự kính nể của hắn dành cho Nhị Tiểu đã lên level max. 
Phó Duẫn Xuyên gật đầu nói: “Cẩn thận, vết thương vừa mới cầm máu thôi.”
Vị bác sĩ thú y trung niên ngồi trên ghế ở cửa, trong tay cầm cốc giữ nhiệt, nhấp một ngụm, híp mắt cảm thán: “Giấc mơ này là do Phó Duẫn Xuyên và con rắn khổng lồ tạo ra, giờ máy bay trực thăng cũng tới rồi. Nhiều năm trôi qua cũng không kịch tích bằng giấc mơ này.”
Ông mỉm cười, nhấp thêm một ngụm nước dâu tây.
Khi ông đưa cái ly ra khỏi miệng, nhìn thấy gương mặt dù dính bẩn và thiếu sức sống nhưng cũng không mất đi vẻ đẹp trai của Phó Duẫn Xuyên
Cánh tay bị bắt lấy, nắp cốc giữ nhiệt của ông chưa kịp vặn lại đã bị kéo ra ngoài: “Ê từ từ, cậu túm tôi làm gì?”
​ Phó Duẫn Xuyên không muốn lãng phí thời gian, liền dùng tay còn lại cầm hộp thuốc của ông lên: “Đi với chúng tôi, dọc đường nếu có chuyện gì còn kịp thời xử lí, tôi trả gấp mười lần phí.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play