Phó Duẫn Xuyên nhìn con rắn trắng đang hấp hối trước mặt, lớp vảy sáng bóng ngày xưa giờ bị bao phủ cát vàng, bùn đất và những viên đá nhỏ kẹt trong vảy, còn xen lẫn lá rụng, chỗ lộ ra có thể thấy được vết thương nhỏ có chảy ra màu đỏ nhè nhẹ.
Sợ hãi lan tràn khắp toàn thân, cảm giác này y chang hồi mẹ anh bỏ anh lại mà đi.
“Nhị Tiểu, đừng ngủ…” Giọng nói gần như cầu xin.
Dư Ý muốn gật đầu nói, anh nhớ phải giữ lời nhưng mà cậu không còn sức nữa.
Có một buổi tối nọ, Phó Duẫn Xuyên bỏ cậu vào một cái túi lớn mang ra ngoài dạo, tình cờ đi ngang qua một quầy bán khoai tây chiên giòn, cậu muốn ăn một ít, nhưng đối phương chê dơ nên không mua cho cậu.
Điều cuối cùng cậu nhìn thấy là khuôn mặt tái nhợt và lo lắng của Phó Duẫn Xuyên. Trong lúc nhất thời cậu có ảo tưởng rằng mình dường như cũng rất quan trọng đối với Phó Duẫn Xuyên.
Nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đã bất tỉnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT