Trên người Phó Duẫn Xuyên cũng bị nhiều vết thương do đá cạ, lúc đầu còn đau âm ỉ, nhưng giờ đã tê dại.
Bây giờ tốt nhất là chờ người đến cứu, nhưng khả năng này không cao lắm, địa hình trên núi phức tạp, Nhị Tiểu có thể tìm thấy anh bằng cách dựa vào khứu giác nhạy bén của động vật và bức xạ nhiệt, còn con người thì không. Ở thị trấn nhỏ này công nghệ không quá tiên tiến có thể phải mất kha khá thời gian mới tìm được họ.
Anh dù sao còn có thể chờ người tới, nhưng sợ vết thương của Nhị Tiểu nghiêm trọng sẽ không trụ được bao lâu nữa.
Trên núi tín hiệu vốn đã không tốt, trong hoàn cảnh như vậy, điện thoại di động anh vừa thử cũng không có tín hiệu, với kiểu mưa này chắc sẽ không dùng được, họ không thể cứ trông chờ vào người khác phải tự cứu mình trước.
Có một khoảng trống nhỏ, anh cố gắng di chuyển cơ thể nhưng chỉ được có một chút.
Thấy vậy cũng không làm anh cảm thấy vui vẻ, bởi vì Nhị Tiểu đã dùng hết sức của mình để đỡ cho anh, nếu không một nhánh cây lớn như thế sao có thể dùng chút sức cùn này mà đẩy ra được.
Động tác của Phó Duẫn Xuyên cẩn thận từng li từng tí, sợ vô tình chạm vào vết thương của con rắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT