Lúc Dư Ý ngồi yên vị ở vị trí mình mới nhận ra đồ trên bàn đã được bày ra sẵn hết — chẳng lẽ Phó Duẫn Xuyên lại phát bệnh?
Nhưng cậu quá đói không có thời gian suy nghĩ nên liền cuộn một hộp đổ vào miệng mình, từng cái một.
Phó Duẫn Xuyên chỉ có một miếng bánh hoa quế và một bát cháo, anh nhìn con rắn trắng không ngừng nâng đuôi lên hạ đuôi xuống trước mặt, ngón tay gãi gãi trên má hai cái: “Sáng nay, tao đi chạy bộ.”
Dư Ý hoảng hốt gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết, cũng mặc kệ Phó Duẫn Xuyên có nhìn thấy hay không, rắn trắng chỉ một lòng dùng đuôi đổ thức ăn vào miệng. 
Trên mặt Phó Duẫn Xuyên mang theo một chút quẫn bách, ho nhẹ hai tiếng: “Lần sau tao ra ngoài sẽ nói cho mày biết. Sáng lúc tao tỉnh mày còn đang ngủ nên không có đánh thức mày dậy.”
Dư Ý dừng động tác, lè lưỡi ra, hừm đúng là mùi của Phó Duẫn Xuyên, không phải là giả.
Chẳng lẽ là... Đồng tử của cậu co rụt lại, dưới ánh mặt trời biến thành một ánh sáng trắng, nhanh như chớp tát vào mặt Phó Duẫn Xuyên một cái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play