Không đạt điểm tuyệt đối, mẹ sẽ không quay lại.
Những đứa trẻ nhỏ hơn đang đi lại tới lui trong phòng bệnh viện rộng lớn, Phó Duẫn Xuyên ngồi trên giường nhìn ra bông hoa bên ngoài cửa sổ, trong tay ɕảʍ đเệภ tђ๏ạเ, màn hình dừng lại ở một cái tên. 
Hắn nhấc đเệภ tђ๏ạเ lên, rồi đặt xuống, hai lần như vậy nhưng çմốì çùղℊ cũng không nhịn được mà gọi cho số liên lạc đó.
Gió từ cửa sổ thổi vào qua hàng rào sắt, thổi tóc Phó Duẫn Xuyên bay ngược ra sau đầu, bàn tay trắng xanh nắm chặt lấy khung cửa sổ, vừa nghe tiếng ‘tít tít’ trên đเệภ tђ๏ạเ vừa nuốt nước miếng.
Trong đôi mắt đen lộ ra ánh sáng, truyền một chút sức sống vào trong đứa nhỏ vô hồn.
Phó Duẫn Xuyên mười bốn tuổi nghĩ rất nhiều, muốn nói với mẹ rằng mình rất nhớ bà, xin lỗi vì không đạt điểm tối đa trong kỳ thi, đều do những thiếu niên hư hỏng đó. Nghĩ đến đây, trong mắt lóe lên một tia nham hiểm, ác độc nhưng rất nhanh đã lấy lại được sự trong veo sáng ngời.
Nói không chừng mẹ biết nguyên nhân, sẽ đau lòng mà trở về. Ở trong bệnh viện hắn rất chán, những đứa khác có mẹ đi cùng chăm sóc nhưng chỉ có hắn là bảo mẫu đi theo. Hắn rất nhớ mẹ, đã một năm bốn tháng hai mươi ba ngày không được gặp mẹ rồi, không biết bây giờ mẹ có khỏe không?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play