Dư Ý gật gật đầu, đói đến chết được, nhìn sắc trời bên ngoài không đoán được bây giờ là mấy giờ rồi nhưng cậu ɕảʍ thấy mình đã bỏ lỡ mất vài bữa cơm.
Tiếng gõ cửa vang lên, là Trình Viễn: “Phó ca, chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Phó Duẫn Xuyên có chút bực bội xoa xoa tóc, mở cửa: “Cậu cũng có phòng mà sao cứ một hai phải ăn chung làm gì?”
Trình Viễn không hề xấu hổ vì bị ghét bỏ, cười hi hi ha ha nói : “Hì hì ! Phó ca, thật ra em sợ sấm sét á...”
Phó Duẫn Xuyên đứng sang một bên cho Trình Viễn đi vào, vừa vào nhìn thấy Nhị Tiểu đang dựng thẳng người, hai mắt sáng lên: “Nhị Tiểu, tỉnh rồi à? Tao đoán mày cũng dậy rồi nên mang theo ba phần đồ ăn luôn nè.”
(*Noted: Trình Viễn đã hết sợ Dư Ý rồi nên chuyển sang xưng hô mày cho thân thiện nha.)
Phó Duẫn Xuyên hừ lạnh một tiếng: “Ba phần? Giờ một mình nó ăn ba phần rồi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT