Cảnh Hạc buông chuôi kiếm trong tay ra, ống tay áo rộng, phất tay đi về phía Bồ Minh Thành: “Ta mới khâm phục tài năng của Thừa tướng. Nếu không có thừa tướng, Cảnh Hạc sẽ không thể ngộ đạo, không thể học được sách lược trị quốc, không học được thuật đế vương, Thừa tướng làm ân sư Cảnh Hạc, thế nhưng thời vận không tốt, tiếc sư phụ thay Cảnh Hạc hết lòng lo lắng nhiều lần trù tính, nay Cảnh Hạc nhận Thừa tướng làm nghĩa phụ, nếu có kiếp sau...... Lại cùng nhau dắt tay đi lên bảo tọa này.”
Cảnh Hạc hành đại lễ với Bồ Minh Thành, khí phách nói từng chữ, trong cảnh ngộ như vậy vẫn không hề sợ hãi.
Bồ Minh Thành nâng Cảnh Hạc dậy: “Ha ha ha ha, nhân sự không bằng thiên mệnh, đáng tiếc điện hạ một thân tài hoa, nếu có kiếp sau, thần nguyện vẫn làm thần của điện hạ.”
Binh lính thân tín bên cạnh Cảnh Hạc nghe Bồ Minh Thành nói xong, đều đồng loạt nói: “Kiếp sau cũng nguyện đi theo điện hạ!”
Bọn họ sùng bái Cảnh Hạc đến trình độ mù quáng, cho dù Cảnh Hạc nói mặt trời trên trời là mặt trăng, vậy bọn họ chỉ cảm thấy nhận thức trong quá khứ của mình có vấn đề.
Ánh mắt của bọn họ quá mức kiên định, ngay cả nha hoàn nội thị bên cạnh, đều cả người ngạo cốt, cầm binh khí trong tay, canh giữ xung quanh người Cảnh Hạc, ngay cả Bồ Minh Thành không biết võ cũng cầm một thanh đao nhọn. Ai nấy đều mang tư thế thà rằng chết trận chứ cũng không đầu hàng.
Mũi chân Cảnh Hạc đá lên một thanh kiếm, kiếm vẽ ra đường cong lạnh lẽo trên không trung, nhếch khóe miệng: “Đến phía dưới, chúng ta cũng không dễ chọc vào đám kia.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT