Hai người đi bộ đến bãi đậu xe, chỗ này cách chỗ đỗ xe hơi xa, nhưng Phó Duẫn Xuyên không muốn đeo khẩu trang, anh muốn nghênh ngang đứng bên cạnh Dư Ý, hai tay cầm hoa hồng .
“Gần đây không có cửa hàng bán hoa, em phải đi hơi xa nên mất chút thời gian. Lúc về thấy mọi người đã đi đâu hết, em hỏi nhân viên công tác, cậu ta nói cho em biết có lối đi riêng, lối ra ở bên này.”
Phó Duẫn Xuyên nghĩ rằng vì tuyết đang rơi nên đầu óc anh trở nên trì độn, chút chuyện này mà nghĩ mãi không ra.
Dư Ý đi nhanh hơn Phó Duẫn Xuyên một bước, có thể do tới mùa đông lạnh như vậy, cậu có chút chịu không nổi, liên tục xoa tay.
Ngoài miệng còn đang lải nhải: “Đi mau lên Phó Duẫn Xuyên, trời má! sao lại lạnh như vậy, em với ba nhỏ mỗi khi trời lạnh đều sẽ ngủ đông, cha toàn mắng em đừng nằm trên mặt đất…”
Phó Duẫn Xuyên nghe cậu lảm nhảm, dừng chân ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nhìn bóng người trước mặt, màu đỏ phản chiếu bởi những bông tuyết trong tay anh, anh sẽ nhớ kỹ cảnh tượng này cho đến ngày mình rời khỏi thế gian này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT