Đến công ty, sau khi chấm công, Chương Nhập Phàm vừa mới ngồi vào chỗ làm việc, Viên Sương đã nhịn không được tiến lại gần hỏi: "Nãy cậu nói với ông chủ Thẩm rằng 'thợ đến kiểm tra nhà vào buổi tối', là có ý gì vậy?"

Viên Sương tò mò chứ không phải tám chuyện, Chương Nhập Phàm không thấy khó chịu, cô suy nghĩ một chút rồi đáp: "Cậu ấy ở dưới tầng tôi, sàn phòng tắm căn hộ tôi thuê bị rò nước, ảnh hưởng đến cậu ấy."

"Hai người ở tầng trên tầng dưới hả?" Viên Sương nắm bắt trọng tâm, tiếp tục hỏi: "Hẹn trước?"

"Không phải." Chương Nhập Phàm phủ nhận rồi mới giải thích: "Trước khi tôi chuyển đến, tôi không biết cậu ấy cũng ở hoa viên Kinh Hoa."

"Hai người thật có duyên, bạn học cấp ba, ở tầng trên tầng dưới... nhưng cũng không lạ, khu dân cư gần OW cũng chỉ có ở quận Kinh Hoa, rất nhiều người thuê nhà ở đó." Viên Sương nói xong lại hỏi: "Hai người thân nhau không?"

Chương Nhập Phàm do dự một chút, mối quan hệ giữa cô và Thẩm Minh Tân thực sự phức tạp, nhưng xét về mức độ thân quen, cô nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không thân."

"Tôi thấy hai người vừa nãy khá xa lạ, nhưng cũng bình thường thôi, tôi gặp bạn cấp ba cũng như vậy, khách sáo lắm." Viên Sương cầm cốc cà phê nhấp một ngụm, nhắm mắt lại thỏa mãn thở dài: "Ôi... sống lại rồi, bạn học của cậu thoạt nhìn vui vẻ, đẹp trai đến mức không đáng tin cậy, nhưng pha cà phê thì có nghề lắm."

Chương Nhập Phàm nhìn cốc cà phê trên bàn, vẻ mặt có chút phức tạp.

Thẩm Minh Tân mở quán cà phê khiến cô thực sự ngạc nhiên, rõ ràng anh học đại học thể dục thể thao, cho dù không thể làm vận động viên, cô cũng nghĩ anh sẽ làm công việc liên quan đến chuyên ngành thể thao, còn pha chế cà phê thì rõ ràng không liên quan gì đến thể thao.

"Bạn học của cậu nói, cà phê phải uống khi còn nóng, cậu nhanh uống thử một ngụm xem."

Chương Nhập Phàm có chút do dự.

Cô nói với Viên Sương rằng mình không uống cà phê, lời nói này không phải là một câu xã giao, nói nghiêm túc thì ngoài cà phê, cô còn không uống trà sữa, nước có ga và các loại đồ uống có hương vị khác nhau. Cô thường uống nhất vẫn là nước ấm, khi ra ngoài, trong túi cô luôn có một bình giữ nhiệt.

Thói quen này được hình thành từ nhỏ, khi cô còn học ở Thượng Kinh, mỗi ngày Chương Thắng Nghĩa đều để một bình giữ nhiệt trong cặp sách của cô, nhắc nhở cô uống nhiều nước.

Khi cô còn nhỏ hơn, những đứa trẻ khác đều thích uống sữa có hương vị phong phú, cô cũng vậy, nhưng Chương Thắng Nghĩa chỉ cho cô uống sữa tươi không vị. Ông cấm cô uống những loại đồ uống "lung tung" đó, nói rằng những loại đồ uống đó không tốt cho sức khỏe, còn khiến cô hình thành thói quen xấu.

Lên lớp 11, trường học rộ lên một "cơn sốt trà sữa", có lần có một bạn trong lớp mời cả lớp uống trà sữa, Chương Nhập Phàm cũng được chia một cốc. Cô mang cốc trà sữa đó về nhà, chưa kịp uống thì đã bị Chương Thắng Nghĩa phát hiện, sau đó là một trận chỉ trích và hình phạt là viết bản kiểm điểm, cuối cùng cô cũng không uống được cốc trà sữa đó.

Lên lớp 12, áp lực học tập lớn, nhiều bạn học thức đêm học bài, ngủ không đủ giấc, ban ngày buồn ngủ, cà phê trở thành "cứu tinh" của cả lớp. Lúc học lớp 12, Chương Nhập Phàm cũng thường xuyên thức khuya dậy sớm, ban ngày không tỉnh táo, mặc dù tất cả các bạn học đều nói cà phê có thể giúp tỉnh táo, nhưng cô chưa bao giờ uống, lúc đó cô cũng xếp cà phê vào loại đồ uống "lung tung" mà Chương Thắng Nghĩa đã định nghĩa, tự giác chống lại.

Sau khi lên đại học rời khỏi Thượng Kinh, mặc dù Chương Thắng Nghĩa không quản được cô nữa, nhưng tính cách và thói quen của cô đã được hình thành, khi những cô gái xung quanh ra sức theo đuổi sự tự do của trà sữa, cô lại chẳng hứng thú, ngày nào cũng không quên đổ đầy nước vào bình giữ nhiệt của mình.

Chương Nhập Phàm không uống đồ uống, cũng không ăn vặt, cô là một người bị kỷ luật quá mức, ở một mức độ nào đó, cô và Chương Thắng Nghĩa giống nhau.

Nhưng chính cô cổ hủ, vô vị như vậy, đã từng được Thẩm Minh Tân thích.

Chương Nhập Phàm lắc đầu một cái, nhìn chằm chằm vào cốc cà phê trên bàn, lông mày cau lại, một lúc sau mới hạ quyết tâm giơ tay cầm cốc cà phê lên, mở nắp, hơi do dự, nhấp một ngụm nhỏ.

*****

Ngày làm việc thứ hai, Chương Nhập Phàm vẫn đang trong giai đoạn làm quen và thích nghi với môi trường mới, Tôn Lộ chỉ để cô viết một kế hoạch quảng cáo cho một cửa hàng nhỏ. Hoạt động nhỏ này có hình thức đơn giản, việc lập kế hoạch cũng đơn giản, cô đã trao đổi với bên bán hàng, tìm hiểu nhu cầu của họ rồi dùng một buổi chiều để viết xong phương án.

Công việc không nhiều, đương nhiên cũng không cần tăng ca, buổi tối Chương Nhập Phàm nhắn tin trước cho chủ nhà, đợi đến giờ tan tầm, cô thu dọn đồ đạc, rời khỏi công ty.

Đi tàu điện ngầm trở về hoa viên Kinh Hoa, Chương Nhập Phàm vừa về đến căn hộ thì chuông cửa reo, cô nhìn qua mắt mèo, thấy là chủ nhà và thợ sửa chữa nên mở cửa.

Chủ nhà vừa vào cửa đã xin lỗi, Chương Nhập Phàm nói rõ tình hình với họ, sau đó thợ sửa chữa vào phòng tắm kiểm tra, kiểm tra xong, thợ sửa chữa nói có lẽ là lớp chống thấm bị hỏng, anh ta phải xuống tầng dưới xem mức độ thấm nước nghiêm trọng như thế nào mới xác định được là phải sửa chữa cục bộ hay làm lại lớp chống thấm.

Chủ nhà còn có việc phải đi trước, Chương Nhập Phàm và thợ sửa chữa đi thang máy xuống tầng dưới, đến trước cửa căn hộ của Thẩm Minh Tân, cô ấn chuông cửa, mặc dù sáng nay cô đã nói với Thẩm Minh Tân là thợ sửa chữa sẽ đến kiểm tra vào buổi tối, nhưng cô không chắc lúc này anh đã về chưa.

Chuông cửa reo hai tiếng thì cửa mở, Chương Nhập Phàm nhìn thấy Thẩm Minh Tân, cô buột miệng nói: "Cậu về rồi à."

"Ừm... mới về." Rõ ràng anh đã về được nửa tiếng và đã dọn dẹp căn hộ xong xuôi.

Thẩm Minh Tân tránh ra, "Vào đi."

Thợ sửa chữa vào phòng tắm kiểm tra, Chương Nhập Phàm không đi theo, cô đứng ở phòng khách đợi.

Căn hộ của Thẩm Minh Tân có cùng kiểu thiết kế với căn hộ ở tầng trên, khác biệt ở chỗ là đồ đạc trong nhà. Chương Nhập Phàm ngửi thấy trong nhà có một mùi hương nồng nàn, quay đầu lại nhìn thấy một quầy bar nhỏ ở góc phòng, trên giá sau quầy bar để rất nhiều túi hạt cà phê, giống với những túi cô đã thấy trong cửa hàng của anh sáng nay. Ngoài ra, trên giá còn có đủ loại bình mà cô chưa từng thấy, cô đoán có lẽ là để pha cà phê.

Đến nhà Thẩm Minh Tân, Chương Nhập Phàm mới thực sự cảm nhận được thân phận pha chế cà phê của anh.

Cô quay đầu nhìn Thẩm Minh Tân, anh bắt gặp ánh mắt của cô thì lập tức dời đi, khẽ ho một tiếng nói: "Ngồi một lát đi, thợ sửa chữa đang tìm chỗ rò nước, không nhanh đâu."

Đứng như vậy cũng kỳ, Chương Nhập Phàm ngồi xuống chiếc ghế sofa gần nhất, Thẩm Minh Tân đi về phía quầy bar, đồng thời hỏi: "Uống cà phê không? Mình vừa mới pha."

Chương Nhập Phàm đối mặt với Thẩm Minh Tân, sự nhạy cảm lại dâng lên trong lòng, cô không từ chối lời mời của chủ nhà, nhẹ nhàng gật đầu.

Thẩm Minh Tân rót một cốc cà phê, lại hỏi cô: "Thêm đường không?"

"Được."

Thẩm Minh Tân qua câu trả lời này của cô có thể nhận ra cô không thường uống cà phê, ít nhất là rất ít khi đến quán cà phê cao cấp, những người sành cà phê chỉ trả lời anh "không cần" hoặc nói cụ thể muốn thêm bao nhiêu đường.

Thẩm Minh Tân cân nhắc rồi cho một cục đường vào cốc cà phê của cô, đưa cho cô, Chương Nhập Phàm đưa tay nhận lấy, lịch sự nói lời cảm ơn, dưới ánh mắt của anh, cô nhấp một ngụm.

Sau khi đã uống qua cốc cà phê trắng vào buổi sáng, Chương Nhập Phàm đã chấp nhận được hương vị của cà phê, cũng có thể nếm được một số hương vị đặc trưng của cà phê. Cốc cà phê này không thêm sữa, hương vị đậm đà hơn cốc cà phê mà anh pha cho cô ở cửa hàng vào buổi sáng, khi uống vào có vị đắng, hậu vị hơi ngọt, uống một ngụm hương cà phê còn lưu lại trong miệng.

"Cà phê pha thủ công, uống hợp khẩu vị không?"

Chương Nhập Phàm hai tay nâng cốc cà phê, cô không biết nhiều về cà phê, càng không biết gì về pha cà phê bằng tay, nhưng cô vẫn đưa ra phản hồi tích cực, "Uống ngon lắm."

Thẩm Minh Tân quan sát biểu cảm của cô, vài giây sau mới dời mắt đi, giọng điệu bình thản nói: "Uống hợp khẩu vị là được."

Chương Nhập Phàm vô thức dùng ngón tay cái vuốt ve quai cầm của cốc cà phê, im lặng một lúc mới ngẩng đầu nhìn anh, cẩn thận hỏi: "Thẩm Minh Tân, chúng ta có thể nói chuyện không?"

Ánh mắt Thẩm Minh Tân khẽ động, thoải mái ngồi xuống, "Được, cậu muốn nói chuyện gì? Hay là về chủ đề lần trước, chuyện mình tỏ tình với cậu?"

Ngay cả khi là chuyện tình cảm trước đây, khi nghe Thẩm Minh Tân tự nhiên nhắc đến, Chương Nhập Phàm vẫn hơi xúc động. Cô nhớ lại những lời bà ngoại nói tối hôm đó, mím môi, hạ quyết tâm nói: "Ngày diễn ra đại hội động viên, mình thực sự xin lỗi, mình không cố ý nói những lời như vậy để khiến cậu xấu hổ."

"Mình biết."

"Cái gì?"

"Mình biết cậu không cố ý, hôm đó tâm trạng cậu không tốt."

Thẩm Minh Tân thấy Chương Nhập Phàm lộ vẻ ngạc nhiên, anh nói trước những lời cô định nói: "Làm sao mình biết được?"

Chương Nhập Phàm há miệng rồi lại ngậm lại, chỉ nhìn anh, đợi anh giải thích.

Thẩm Minh Tân hiếm khi do dự, một lúc sau mới tái hiện lại cảnh tượng ngày hôm đó, "Mình thấy cậu khóc."

Hai ngày nay, Chương Nhập Phàm liên tục nhớ lại chuyện xảy ra vào ngày diễn ra đại hội động viên, đương nhiên cô cũng nhớ lại chuyện hôm đó cô đã khóc vì chuyện gia đình.

Người bố Chương Thắng Nghĩa từ nhỏ đã dạy cô phải mạnh mẽ, vì vậy Chương Nhập Phàm rất ít khi rơi nước mắt, dù bị thương hay chịu khổ đều cố gắng nuốt vào trong bụng, ngày diễn ra đại hội động viên là một trong số ít lần cô mất kiểm soát cảm xúc. Cô suy sụp một cách lặng lẽ, nước mắt âm thầm rơi, nhiều nhất cũng chỉ vài giọt nước mắt, chưa kịp làm ướt má đã bị cô kiềm chế lại một cách mạnh mẽ.

Cô vẫn luôn nghĩ rằng nỗi buồn đó không ai biết, nhưng không ngờ Thẩm Minh Tân lại nhìn thấy.

"Sáng hôm đó, mình kẹp một lá thư vào sách của cậu, nhưng cả ngày cậu không trả lời mình, gần tối nhìn thấy cậu... mình không nhịn được xúc động."

Thẩm Minh Tân không tiện nói rằng ngày diễn ra đại hội động viên là sinh nhật lần thứ mười tám của anh, anh tự luyến cho rằng mình đã mười tám tuổi, là đàn ông rồi, có thể tỏ tình với cô gái mình thích. Hôm kia, anh đã suy nghĩ rất nhiều về cách tỏ tình, với tính cách của anh, cho dù phải tỏ tình trước mặt mọi người, anh cũng có thể làm được một cách thoải mái, nhưng tính cách của Chương Nhập Phàm không giống anh.

Anh biết cô không thích trở thành tâm điểm chú ý, vì vậy mọi cách làm rầm rộ, long trọng đều bị anh loại trừ, sau khi suy nghĩ trái nghĩ phải, anh đã chọn cách tỏ tình cổ điển nhất - viết thư. Anh đã viết một mạch mấy lá thư, vò đầu bứt tai, viết rất dài, nhưng đều không hài lòng, nghĩ đến lời thầy giáo dạy văn trên lớp nói rằng phải nắm bắt được ý chính, cuối cùng anh chỉ viết một câu một cách nghiêm túc, ngay ngắn trên giấy.

Ngày diễn ra đại hội động viên, vào giờ ra chơi, anh nhân lúc các bạn học trong lớp đang tập thể dục ở sân thể dục, một mình lẻn về lớp, kẹp lá thư đó vào một cuốn sách trên bàn của Chương Nhập Phàm. Anh còn nhớ tên cuốn sách đó, "Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh", dạo gần đây anh luôn thấy cô cầm cuốn sách đó để đọc, anh nghĩ kẹp lá thư tỏ tình vào cuốn sách đó, chắc chắn cô sẽ nhìn thấy.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Sau đó, cả ngày anh đều mất hồn mất vía, trong giờ học, giờ ra chơi, ánh mắt cứ không nhịn được mà liếc nhìn Chương Nhập Phàm, thấy cô không có phản ứng gì đặc biệt, anh sốt ruột, nhưng chỉ có thể đứng im.

Sau khi đại hội động viên kết thúc, một vài người bạn trong lớp chơi trò nói thật hay mạo hiểm, anh không muốn tham gia, cuối cùng thực sự không nhịn được nữa, định đi tìm cô để hỏi trực tiếp, kết quả lại nhìn thấy cô một mình ngồi trên bãi cỏ khóc.

Anh rất ngạc nhiên, theo ấn tượng của anh, cô là một người buồn vui không lộ ra ngoài. ( truyện trên app T𝕪T )

Nhìn thấy cô khóc, anh rất khó chịu, rất muốn cho cô một bờ vai để dựa vào, nhưng lại không có danh phận chính thức. Lúc đó anh không quan tâm đến lá thư nữa, đầu óc nóng lên, trong lòng tràn đầy tình cảm hiệp sĩ, anh đã tiến lên tỏ tình trực tiếp, đầu đụng vào tường Nam.

(*) Có câu thành ngữ là "chưa đụng tường Nam chưa quay đầu", ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu hồi tâm chuyển ý.

Thẩm Minh Tân hoàn hồn, liếc nhìn Chương Nhập Phàm, thấy vẻ mặt cô nghiêm trọng, tưởng cô vẫn còn bận tâm đến chuyện ngày hôm đó, bèn nhún vai, thoải mái nói: "Mặc dù những lời cậu nói hôm đó khá khiến người khác tức giận, nhưng cũng không trách cậu được, là do mình không biết nhìn sắc mặt người khác, tự tìm đường chết, biết cậu tâm trạng không tốt còn cố tình chọc tức cậu, khiến cậu phiền hơn, nếu không, cậu sẽ không từ chối mình một cách dứt khoát như vậy."

Anh đột nhiên cười khẩy, "Cậu tức giận giống như biến thành một người khác, mình đã được thấy rồi."

Chương Nhập Phàm muốn xin lỗi vì sự gay gắt của mình ngày hôm đó, nhưng Thẩm Minh Tân đã tìm sẵn lý do cho cô, anh dường như thực sự không để tâm đến những lời cô nói khi từ chối anh, thậm chí còn đổ hết lỗi lầm lên bản thân mình.

Cô mím môi, "Hôm đó tâm trạng mình thực sự không tốt, bởi vì--"

"Cậu không cần giải thích với mình, cho dù hôm đó tâm trạng cậu tốt, từ chối mình một cách khéo léo thì mình cũng không vui."

"Chậc, dù sao cũng là từ chối, thà cậu dứt khoát để mình chết tâm." Thẩm Minh Tân nhún vai, "Biết trước là cậu quên mình rồi thì mình đã không nhắc đến chuyện này nữa, dù sao cũng là chuyện đã qua rồi, sau này chúng ta vẫn là bạn học."

Chương Nhập Phàm nghẹn lời, so với những lời lẽ khinh thường đó, Thẩm Minh Tân quan tâm hơn đến việc cô đã từ chối anh vào lúc đó.

Lời tuyên bố này của anh đã phá vỡ lời giải thích mà Chương Nhập Phàm đã chuẩn bị, cô muốn giải thích rằng lúc đầu cô hiểu lầm anh, nên mới nói những lời như vậy để trả thù. Nhưng như Thẩm Minh Tân đã nói, mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ cô giải thích cũng không có ý nghĩa gì, chẳng lẽ nếu không có sự hiểu lầm đó, cô sẽ không từ chối anh sao?

Chương Nhập Phàm tự nhận mình là người tỉnh táo, nhưng đầu óc cô đột nhiên rơi vào trạng thái bế tắc không thể giải quyết được, cô chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ thì thợ sửa chữa đã đi ra khỏi phòng tắm, nói với họ rằng đã tìm thấy chỗ rò nước, là rò rỉ cục bộ, tình hình không quá nghiêm trọng, không cần làm lại lớp chống thấm, chỉ cần sửa chữa cục bộ là được.

Thợ sửa chữa còn phải lên tầng trên để kiểm tra lại, Chương Nhập Phàm không có lý do gì để ở lại, cô cùng thợ sửa chữa đi ra khỏi căn hộ của Thẩm Minh Tân, trước khi đi, cô không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.

Mặc dù đã nhận được sự tha thứ của Thẩm Minh Tân, nhưng cô vẫn không có cảm giác nhẹ nhõm, ngược lại trong lòng còn nặng trĩu.

Không cam lòng nhưng cũng chẳng làm được gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play