Cuối tháng 9, Chương Nhập Phàm từ Thanh Thành với cái nóng vẫn chưa tan trở về Thượng Kinh với tiết trời cao thoáng.

Thanh Thành là một thành phố lớn ở vùng duyên hải miền Nam , cô đã ở đó năm năm, bốn năm đại học và một năm làm việc, rời đi không thể nói là đặc biệt buồn, nhưng nói không nỡ là có, đặc biệt là phải xa bà ngoại.

Chương Nhập Phàm là người Thượng Kinh bản địa, mẹ cô là người Thanh Thành, hồi đó điền nguyện vọng thi đại học, Chương Nhập Phàm không muốn ở lại Thượng Kinh, liền nghe theo lời khuyên của bà ngoại, thi vào Thanh Đại, một mình vào miền Nam. 

Bốn năm đại học, cô rất ít khi về Thượng Kinh, thậm chí một năm cũng không về được một lần, sau khi tốt nghiệp cô cũng không có ý định quay về phương Bắc, tìm một công việc ở Thanh Thành, chuyển ra khỏi trường học và sống chung với bà ngoại.

Thanh Thành có thể coi là quê hương thứ hai của Chương Nhập Phàm, thành phố này có khí hậu ôn hòa, phong cảnh đẹp, rất thích hợp để sinh sống, hơn nữa lại là nơi mẹ cô sinh ra, ngày thường cô bận rộn với công việc, lúc rảnh rỗi thì ở bên bà ngoại trồng hoa, cuộc sống nhàn nhã thoải mái, vốn dĩ cô định định cư ở Thanh Thành, nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý.

Sau khi tốt nghiệp, Chương Nhập Phàm làm việc tại trung tâm thương mại lớn nhất Thanh Thành với tư cách là một nhà lập kế hoạch. Vào tháng 8, cô đã nộp đơn xin nghỉ việc, mất một tháng để hoàn thành công việc bàn giao, trong thời gian đó, cô đã đóng gói hành lý và gửi về Thượng Kinh từng đợt, cô mới vào làm việc được một năm, mối quan hệ với đồng nghiệp nhạt như nước lã, khi biết cô sắp nghỉ việc, họ cũng chỉ nói vài câu chúc mừng theo đúng phép lịch sự của người lớn mà thôi.

Trước khi rời khỏi Thanh Thành, Chương Nhập Phàm đã hẹn bạn bè đi ăn cơm, cô không giỏi giao tiếp cũng không thích giao tiếp, bốn năm đại học, người có thể nói chuyện hợp thực sự chỉ có bạn cùng phòng. 

Một phòng có sáu người, ngoài cô ra, chỉ có ba người còn ở lại Thanh Thành. Khi biết cô sắp đi, họ thở dài một hồi, nói những lời giống như bữa tiệc chia tay tốt nghiệp, kiểu như trời nam đất bắc khó gặp lại nhau nữa.

Chương Nhập Phàm rất hờ hững với tình cảm giữa người với người, nhưng nghĩ đến tình bạn mấy năm, sắp phải chia xa, cô cũng không khỏi có chút buồn.

Sau khi xử lý xong mọi việc ở Thanh Thành, Chương Nhập Phàm ở lại với bà ngoại cho đến hết Tết Trung thu rồi bay về Thượng Kinh, lúc máy bay hạ cánh thì trời đã chạng vạng, cô Chương Thắng Tần của cô đang đợi ở cửa ra. Khi nhìn thấy cô, bà ấy tháo kính râm xuống và vẫy tay.

Chương Nhập Phàm bước tới, gật đầu chào một cách dè dặt, xa cách gọi một tiếng: "Cô."

"Lâu rồi không gặp, trông xinh đẹp hơn rồi, đúng là khí hậu miền Nam dưỡng người." Chương Thắng Tần liếc mắt đánh giá Chương Nhập Phàm một lượt, nhấc cằm lên ra hiệu: "Xe đậu bên ngoài, đi thôi."

Đi ra khỏi sân bay, Chương Nhập Phàm đặt vali vào cốp xe, sau đó đi vòng sang ghế phụ mở cửa lên xe, không cần người khác nhắc nhở, tự giác thắt dây an toàn, ngồi ngay ngắn.

Chương Thắng Tần lái xe rời đi, liếc nhìn cô cháu gái ngồi im lặng bên cạnh, hỏi: "Cô đưa cháu về nhà trước nhé, bố cháu, dì Huệ và em gái cháu đều biết hôm nay cháu về Thượng Kinh."

Chương Nhập Phàm quay đầu, Chương Thắng Tần cười trừ: "Hôm trước cô nói chuyện phiếm với Huệ Thục, không cẩn thận nói lỡ miệng, chị ấy vừa nghe nói cháu sắp về thì lập tức nói với bố cháu."

Dì Huệ mà Chương Thắng Tần nhắc đến chính là Lý Huệ Thục, người vợ sau của bố Chương Nhập Phàm, Chương Thắng Nghĩa, mẹ kế của cô.

"Bố cháu biết hôm nay cháu về, vốn định đích thân đến đón cháu, nhưng anh mới xuất viện không lâu, lái xe không an toàn, cô không cho anh đi." Chương Thắng Tần liếc nhìn Chương Nhập Phàm, rồi nói tiếp: "Cháu đã về Thượng Kinh rồi, dù sao cũng phải về nhà." - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Không biết có phải do ngồi máy bay cả một buổi chiều hay không mà Chương Nhập Phàm có chút mệt mỏi, vốn dĩ cô định ở khách sạn một đêm rồi hôm sau mới về nhà, nhưng bây giờ nghe Chương Thắng Tần nói vậy, cô không thể không thỏa hiệp.

Cô nhắm mắt lại, một lúc sau mới đáp: "Vâng."

Trong xe yên tĩnh một lúc, sau khi lên cao tốc, Chương Thắng Tần lại lên tiếng, lần này có hơi mang giọng dạy dỗ: "Đã học đại học bốn năm, cũng đi làm một năm rồi, sao cháu vẫn giống như hồi nhỏ vậy, không thích nói chuyện."

"Cô muốn nghe cháu nói gì?" Chương Nhập Phàm quay đầu lại, biểu cảm vẫn nhàn nhạt, giọng điệu cũng bình tĩnh, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.

"Không phải cô muốn nghe... Thôi, thôi." Chương Thắng Tần lắc đầu, hỏi: "Bà ngoại cháu thế nào, sức khỏe vẫn tốt chứ?"

"Khá tốt."

"Cháu về Thượng Kinh, bà ấy sẽ hơi cô đơn đấy."

"Còn có dì nhỏ ở bên bà ấy."

Chương Thắng Tần gật đầu: "Công việc thì sao, có tính toán gì chưa? Cháu học báo chí, cô có thể giới thiệu cho cháu vài công việc."

"Đã tìm được rồi ạ." Chương Nhập Phàm nhanh chóng trả lời.

"Hả?" Chương Thắng Tần ngạc nhiên: "Cháu tìm được việc nhanh thế à, công ty nào vậy?"

"Oasis World, tháng trước nộp đơn xin nghỉ việc thì cũng nộp đơn xin việc vào công ty đó luôn, đã phỏng vấn trực tuyến xong rồi, sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh là có thể đi làm."

Chương Thắng Tần không ngờ cháu gái mình lại hiệu suất đến vậy, vừa về Thượng Kinh đã định được công việc rồi, không cho bà cô này cơ hội thể hiện giúp đỡ. Bất ngờ xen lẫn hợp lý, Chương Thắng Tần cũng hiểu rằng Chương Nhập Phàm từ nhỏ đã được anh trai dạy dỗ, sớm đã thông minh hiểu chuyện, chín chắn hơn những đứa trẻ bình thường, làm việc luôn có kế hoạch.

Tính cách này có thể coi là tốt cũng có thể coi là xấu, Chương Thắng Tần thở dài, nói: "OW à, vẫn làm việc lập kế hoạch cho trung tâm thương mại?"

"Vâng."

"Làm được không?"

"Cô ơi, cháu đã làm một năm rồi." Chương Nhập Phàm bình tĩnh nêu ra một sự thật khách quan.

Chương Thắng Tần im lặng một giây: "Tính tình này của cháu, nói hay thì là chín chắn, nói khó nghe thì là không biết đối đáp, lúc trước bảo cháu học báo chí, chính là vì thấy cháu không thích hợp với công việc thường xuyên phải giao tiếp với mọi người, dượng của cháu làm ở tòa soạn, cô nghĩ sau khi cháu tốt nghiệp có thể đến đó làm biên tập, viết bản tin hay gì đó, hoặc đến tạp chí, làm một số công việc văn thư ở các đơn vị khác... Không ngờ cháu lại đi làm lập kế hoạch."

"Công việc lập kế hoạch này không dễ đâu, phải có ý tưởng, phải theo kịp xu hướng, lại còn phải thường xuyên giao tiếp với mọi người, cô chỉ lo cháu làm sẽ vất vả thôi."
Chương Nhập Phàm hiểu được tấm lòng của Chương Thắng Tần, cô sẽ không cho rằng bà ấy đang coi thường mình.

"Lúc đầu hơi vất vả, nhưng bây giờ đã quen rồi." Cô thành thật nói.

Chương Thắng Tần không phải là người thích dạy bảo con cháu, nghe Chương Nhập Phàm nói vậy, bà gật đầu: "Tuổi trẻ trải nghiệm nhiều là tốt, OW không tệ, cũng là một trung tâm lớn, làm cho tốt."

"Vâng."

Nói xong chuyện công việc, Chương Thắng Tần lại quan tâm đến chuyện tình cảm của Chương Nhập Phàm, nhân lúc đèn đỏ, bà quay đầu lại, cười hỏi: "Có bạn trai chưa?"

Chương Nhập Phàm sửng sốt, sau đó lắc đầu.

"Thật không?"

"Không có ạ."

"Cô tưởng cháu có bạn trai ở Thanh Thành, nên mới ở lại đó, trước kia còn lo cháu về Thượng Kinh thì yêu xa sẽ vất vả."

"Cháu chỉ có một mình thôi, cô lo lắng thừa rồi."

Chương Thắng Tần vừa bất ngờ vừa không bất ngờ, thở dài nói: "Cháu đó, không thể cứ mãi ở một mình như vậy được, phải hoạt bát lên, chủ động lên, đi làm quen thêm nhiều người, đừng lúc nào cũng nghiêm túc như vậy."

Chương Thắng Tần nói rất nhiều, Chương Nhập Phàm nhớ lại lúc còn ở Thanh Thành, bà ngoại cũng thường khuyên cô, nhưng bà ngoại muốn cô thử mở lòng với mọi người, bỏ đi những gai nhọn trên người, học cách hòa nhập với mọi người.

Xe đã đi hết cao tốc, khoảng hai mươi phút sau thì đến khu chung cư của Chương Nhập Phàm, Chương Thắng Tần đỗ xe vào bãi đỗ xe ngầm, rút chìa khóa, quay đầu lại thấy người trên ghế phụ không nhúc nhích, cười trêu: "Gần đến nhà rồi mà còn hồi hộp nữa à?"

Chương Nhập Phàm hơi hồi hộp thật, năm ngoái cô không về Thượng Kinh ăn Tết, tính ra cô đã hơn một năm không về nhà rồi, hôm nay về nhà, cô cảm thấy mình không phải là đứa con xa xứ trở về mà giống như đi thăm họ hàng hơn.

Cô ngồi yên một lúc, giơ tay tháo dây an toàn, nói với Chương Thắng Tần: "Chúng ta đi lên thôi."

Xuống xe, Chương Thắng Tần gọi Chương Nhập Phàm lại: "Không mang vali à?"

Chương Nhập Phàm đứng lại, cô không phải quên mang vali mà là căn bản không muốn mang.

Chương Thắng Tần mở cốp xe, Chương Nhập Phàm hỏi: "Cháu không thể chỉ về nhà chào hỏi một tiếng rồi đi à?"

Chương Thắng Tần dừng động tác xách vali lại, thở dài trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn cô, trách móc: "Nói gì thế, ai về nhà mình mà chỉ chào hỏi một tiếng rồi đi."

Chương Nhập Phàm mím môi, cuối cùng không nói gì, nhận lấy chiếc vali từ tay Chương Thắng Tần, kéo vào thang máy, khi giơ tay bấm số tầng, cô hơi nhíu mày, có chút do dự.

Sau khi Chương Nhập Phàm thi đại học xong, Chương Thắng Nghĩa bán căn nhà cũ ở quận Hoài An, mua một căn hộ mới ở quận Tân Hồ, khi cô chưa chuyển nhà thì đã đi Thanh Thành, cô chỉ về nhà mới ở hai, ba lần, mỗi lần đều không ở quá mười ngày, cô rất xa lạ với căn hộ mới này, có thể nói là hoàn toàn không có cảm giác thân thuộc.

"Tầng 20... Nhìn cháu này, mấy năm nay không về nhà mấy lần, đến cả mình ở tầng mấy cũng quên rồi."

Nghe Chương Thắng Tần nhắc nhở, Chương Nhập Phàm mới bừng tỉnh, cô bấm số tầng, trong lúc thang máy đi lên, cô ngẩng đầu nhìn những con số đang nhảy, ánh mắt hơi đờ đẫn, cho đến khi nghe thấy tiếng "tinh", cửa thang máy mở ra.

Chương Thắng Tần đi ra khỏi thang máy trước, Chương Nhập Phàm do dự một giây, nắm lấy tay kéo vali, đi theo sau.

Chương Nhập Phàm vẫn còn nhớ nhà mình ở đâu, hơn một năm không về nhà, cô đã quên mật mã của cửa nhà, cho dù nhớ thì sau thời gian dài như vậy, mật mã của cánh cửa này có lẽ đã được đổi rồi.

Chương Thắng Tần giơ tay bấm chuông cửa, khi tiếng chuông cửa vang lên, Chương Nhập Phàm nhìn chằm chằm vào câu đối ở khung cửa, cô càng có cảm giác như đang đến nhà người khác làm khách.

Không lâu sau, cửa mở ra, Chương Nhập Phàm nhìn thấy người mở cửa, cô lịch sự chào hỏi: "Dì Huệ."

Lý Huệ Thục lập tức nở nụ cười, nhiệt tình nói: "Tiểu Phàm về rồi à, bố con vừa nhắc đến con đấy, mau vào nhà đi."

Chương Nhập Phàm đi theo Chương Thắng Tần vào nhà, đến huyền quan, cô cúi đầu nhìn hàng dép ở kệ giày, hơi do dự.

Cô nhớ trước đây trong nhà có dép riêng cho chủ và khách, dép của người nhà để ở tầng trên cùng của kệ giày, dép của khách để ở tầng dưới, kiểu dáng cũng khác nhau, Chương Nhập Phàm không thấy dép mà cô từng đi ở hai tầng của kệ giày, cô suy nghĩ một lát, cúi xuống, giống như Chương Thắng Tần, lấy đôi dép ở tầng dưới.

Khi đang thay giày, Chương Nhập Phàm liếc mắt nhìn thấy một cô bé ôm một con búp bê, chạy lon ton đến, trốn sau lưng Lý Huệ Thục, vừa sợ sệt vừa tò mò nhìn cô.

"Đồng Đồng, chị Tiểu Phàm về rồi, mau gọi chị đi." Lý Huệ Thục hơi cúi người xoa đầu đứa trẻ, nhưng mắt lại nhìn Chương Nhập Phàm.

Chương Nhập Phàm thay giày xong, đứng dậy, cúi đầu nhìn cô bé - người em gái cùng cha khác mẹ của mình, Chương Tử Đồng. Một cái tên điển hình của những đứa trẻ thế hệ alpha, theo điều tra, trong những năm gần đây, tên của trẻ sơ sinh có chữ "Đồng" khá nhiều, về cơ bản là trong một lớp mẫu giáo có thể bắt gặp một đống.

Chương Tử Đồng không nói gì, cô bé thấy Chương Nhập Phàm xa lạ, Chương Nhập Phàm nhìn cô bé cũng thấy không quen.

Chương Tử Đồng chào đời khi Chương Nhập Phàm đang học năm nhất đại học, hai người cách nhau gần hai mươi tuổi, cộng thêm những năm gần đây cô ít về nhà, về cơ bản cô không tham gia vào giai đoạn thơ ấu của Chương Tử Đồng, Chương Nhập Phàm nhớ lần cuối về nhà, Chương Tử Đồng vẫn là một đứa trẻ ngậm núm vú, nói lắp và chảy nước dãi, bây giờ cô bé đã lớn hơn một chút, ngũ quan cũng đã phát triển hơn, đôi lông mày và đôi mắt có chút giống mẹ cô bé. - charlene t.yt.

"Đây là chị Tiểu Phàm của con, con quên rồi à, chị về nhà rồi, sau này lại có người chơi với con, con có vui không?" Lý Huệ Thục muốn kéo Chương Tử Đồng ra khỏi sau lưng mình, nhưng cô bé không chịu, bám chặt lấy chân mẹ không chịu nhúc nhích.

"Đã lâu không gặp, không nhận ra rồi, Tiểu Phàm con ở nhà một thời gian, qua một thời gian nữa thì nó sẽ quen thôi, biết đâu còn bám riết lấy con không buông." Lý Huệ Thục thấy Chương Tử Đồng mãi không chịu gọi liền nói một câu như để cứu vãn tình thế.

Chương Nhập Phàm không so đo với một đứa trẻ mới lớn, cô gật đầu coi như đáp lại.

"Anh trai em đâu?" Chương Thắng Tần hỏi.

"Đang ở trong bếp, biết Tiểu Phàm sắp về, anh đích thân vào bếp nấu ăn, không ngăn được anh."

Lý Huệ Thục nhận lấy vali của Chương Nhập Phàm, để sang một bên, chào đón cô: "Mau vào nhà đi."

Chương Nhập Phàm bước vào phòng khách, mắt nhìn quanh một lượt, trong nhà không có nhiều thay đổi, chỉ là đồ chơi của trẻ con nhiều hơn, nào là búp bê, gấu bông các loại, cô hơi bất ngờ.

Có người từ trong bếp đi ra, Chương Nhập Phàm quay đầu lại, khoảnh khắc chạm mắt với người đàn ông, cô vô thức đứng thẳng người, gọi một tiếng: "Bố."

"Ừ." Chương Thắng Nghĩa chỉ gật đầu.

"Anh, anh nấu được những món ngon gì thế, thơm quá." Chương Thắng Tần đi vòng qua phòng ăn nhìn một cái: "Ồ, thịnh soạn quá, anh có hoan nghênh em hay không thì em cũng sẽ ăn ké bữa tối này."

"Em muốn ăn, anh có thể đuổi em đi sao." Khi nói chuyện với Chương Thắng Tần, trên mặt Chương Thắng Nghĩa còn có chút ý cười, nhưng khi nhìn Chương Nhập Phàm, biểu cảm của ông lại trở nên nghiêm túc: "Đi rửa tay, ăn cơm."

"Tiểu Phàm, con mệt rồi đúng không, mau ngồi xuống ăn cơm đi." Lý Huệ Thục cũng nói.

Chương Nhập Phàm rửa tay xong, ngồi vào chỗ cuối bàn ăn, có lẽ là sợ cô tủi thân, Lý Huệ Thục cũng không chuyên tâm đút Chương Tử Đồng ăn cơm, mà cẩn thận tìm chủ đề trò chuyện với cô, từ cuộc sống đến công việc, đều hỏi thăm một lượt.

Chương Nhập Phàm thấy Chương Thắng Nghĩa cũng không ngăn cản, cô hơi nhíu mày, xem ra nguyên tắc "ăn không nói, ngủ không nói" mà ông dạy trước đây đã không còn hiệu lực nữa rồi.

"Đúng rồi, Tiểu Phàm, con từ Thanh Thành về chỉ mang theo một vali thôi sao?" Lý Huệ Thục hỏi.

"Gửi hành lý."

"Vậy à, nhiều đồ không? Để dì dọn dẹp căn phòng mà Đồng Đồng để đồ chơi cho con để đồ."

Chương Nhập Phàm cụp mắt, bình tĩnh nói: "Con gửi hết đồ về nhà Trình Di rồi."

Trình Di là bạn học cấp ba của Chương Nhập Phàm.

"Sao con lại gửi đồ về nhà Trình Di, đến lúc đó lại phải chuyển về."

Chương Nhập Phàm nghe vậy, cô buông đũa, ngẩng đầu lên, giọng nói rất bình tĩnh: "Sau này con không ở nhà nữa."

Bàn ăn im lặng vài giây, Chương Thắng Tần quay đầu lại, giọng nói nhỏ nhẹ hỏi: "Chẳng phải cháu đã hứa với cô là sẽ về sao?"

"Cháu hứa là sẽ về Thượng Kinh."

"Cháu không về nhà thì làm sao chăm sóc bố cháu được..."

Chương Thắng Tần chưa nói hết câu, Chương Thắng Nghĩa đã cau mày ngắt lời: "Nếu con muốn ở lại Thanh Thành thì cứ ở đó, không cần miễn cưỡng về đây, bố cũng không cần con nuôi."

Nghe thấy giọng nói của ông, Chương Nhập Phàm vô thức ngồi thẳng người, cô mím môi, mở miệng, giọng nói trầm ổn và bình tĩnh: "Con không miễn cưỡng, bố đã hoàn thành nghĩa vụ nuôi dưỡng con, bây giờ con có khả năng, đương nhiên phải có nghĩa vụ phụng dưỡng bố, bất kể bố có cần hay không, đây là quy định của pháp luật."

"Con sẽ ở lại Thượng Kinh, nhưng sẽ không ở nhà, mấy ngày này con sẽ tìm nhà để chuyển đi, lần sau nếu bố có chuyện gì có thể nói với con, không giới hạn ở việc bị bệnh, con muốn ở cùng thành phố với bố, con có thể chăm sóc bố trong khả năng của mình và..." Ánh mắt của Chương Nhập Phàm lướt qua Lý Huệ Thục và Chương Tử Đồng.

Rõ ràng là đang nói chuyện với gia đình, nhưng giọng điệu của cô không nghe ra chút tình cảm nào, giống như đang làm việc vậy.

Bầu không khí trên bàn ăn trở nên nặng nề, Chương Nhập Phàm biết mình là nguyên nhân, cô nhìn Chương Tử Đồng đang dùng thìa múc bún liên tục, đột nhiên cảm thấy mình giống như một con chim quạ.

"Con ăn no rồi, con về phòng trước."

Chương Nhập Phàm đứng dậy rời khỏi phòng ăn, cô xách chiếc vali trong phòng khách vào phòng mình, đóng cửa lại, thở dài nặng nề.

Vừa trở về Thượng Kinh, cô giống như được khôi phục cài đặt gốc, không tự chủ được mà để lộ ra những gai nhọn trên người mình, trở về trạng thái như trước đây.

Chương Nhập Phàm bật đèn phòng, căn phòng của cô vẫn như trước, không vì lâu không có người ở mà bám đầy bụi, xem ra trong thời gian cô không ở nhà, căn phòng này vẫn có người dọn dẹp.

Chương Nhập Phàm ngồi xuống bàn học, cô lấy điện thoại ra xem, Trình Di hai giờ trước đã nhắn tin hỏi cô đã về nhà chưa, hôm nay cô không ở trên trời thì cũng đang trên đường, mãi đến bây giờ cô mới có thời gian trả lời.

Chương Nhập Phàm vừa trả lời tin nhắn, không lâu sau, Trình Di đã gửi đến một câu: Hôm nay cậu về đúng lúc lắm, ngày mai Tạ Dịch Vi kết hôn, chúng ta đi chung nhé.

Chương Nhập Phàm: Hả?

Trình Di gửi tin nhắn thoại: "Tạ Dịch Vi, lớp trưởng hồi cấp ba, cậu quên rồi à, cậu ấy đăng trong nhóm lớp... À, quên mất, cậu không vào nhóm đó, cậu ấy đăng trong nhóm rằng mời tất cả các bạn học đến dự đám cưới của cậu ấy, những người không ở trong nhóm ai còn liên lạc thì gọi đến, cậu ấy nói rằng tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi, nhân cơ hội này tụ tập một chút, mình có lý do nghi ngờ cậu ấy muốn thu thêm tiền mừng cưới."

Chương Nhập Phàm không thích gửi tin nhắn thoại, cô vẫn dùng tin nhắn văn bản để trả lời: Không đi.

"Ai nha, cậu đi đi mà, không thì mình đi một mình ngại lắm."

Chương Nhập Phàm: Cậu cũng đừng đi là được.

"... Thì mình cũng muốn gặp lại các bạn học cũ mà."

"Người xưa có câu, họp lớp có thể thành đôi thành cặp, cậu nghĩ mà xem, lỡ hồi trước có chàng trai nào đó thầm thương trộm nhớ cậu, ngày mai tụ tập, tình cũ không rủ cũng tới, biết đâu lại tỏ tình với cậu thì sao."

Chương Nhập Phàm không có chút rung động nào với những năm tháng thanh xuân, cô không chút biểu cảm gõ chữ: Cậu thấy có khả năng không?

Lần này Trình Di không trả lời ngay, Chương Nhập Phàm đoán có lẽ cô ấy đang nghĩ xem làm thế nào để vừa không trái với lương tâm vừa không làm tổn thương lòng tự trọng của cô.

Một lúc lâu sau, Trình Di mới trả lời ba chữ: Biết đâu chứ.

Chương Nhập Phàm không có chút suy nghĩ viển vông nào đối với tuổi trẻ, cô không chút do dự trả lời: Không có khả năng, ngày mai mình không đi, định đi tìm nhà.

Trình Di gửi một biểu tượng cảm xúc đang khóc: Được rồi, mình quên mất cậu là một người phụ nữ lạnh lùng.

Chương Nhập Phàm mỉm cười nhạt, cô đặt điện thoại xuống, đứng dậy kéo vali.

Trong vali của cô chỉ có hai bộ quần áo và một số đồ dùng vệ sinh cá nhân, còn lại đều là sách chuyên ngành mà cô không nỡ bán sau khi tốt nghiệp đại học, những cuốn sách này thực ra sau này cũng không dùng đến, cô giữ lại chỉ để làm kỷ niệm, giống như sách giáo khoa hồi cấp ba vậy.

Cô không có nhiều tình cảm với những người từng chung lớp, từng cùng nhau trải qua những chuyện cũ, nhưng cô lại rất trân trọng đồ vật, không biết có phải cô bị khiếm khuyết về mặt tâm lý hay không khi yêu vật mà không yêu người.

Chương Nhập Phàm sắp xếp những cuốn sách đó vào giá sách, khi thu dọn xong, tay áo cô vô tình quẹt phải một cuốn sách rơi xuống đất, cô cúi đầu nhìn, là cuốn "Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh", cô đã đọc cuốn sách này hồi lớp 12 và chưa bao giờ đọc lại nữa.

Cô cúi xuống nhặt cuốn sách lên, đột nhiên cô thoáng thấy có thứ gì đó kẹp trong cuốn sách, chỉ hở ra một góc nhỏ.

Chương Nhập Phàm lấy thứ đó ra khỏi cuốn sách, hóa ra là một lá thư, trên phong thư có dòng chữ "Chương Nhập Phàm đích thân mở", nét chữ không đẹp lắm, nhưng từng nét chữ đều rất ngay ngắn.

Sao trong sách lại có lá thư, kẹp vào từ lúc nào, ai kẹp vào?

Chương Nhập Phàm đầy nghi hoặc, cô cầm lá thư không biết từ đâu tới đó, ngồi vào bàn học, bật đèn bàn, lấy dao rọc giấy trong hộp đựng bút, cẩn thận rạch phong thư, lấy ra một tờ giấy mỏng bên trong.

Tờ giấy được gấp làm ba, Chương Nhập Phàm nghi ngờ đây là lá thư nguyền rủa mà một người bạn học nào đó từng ghét cô viết cho cô.

Cô vẻ mặt nghiêm trọng, từ từ mở tờ giấy ra, khi nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, biểu cảm của cô chuyển từ nghiêm trọng sang kinh ngạc, cuối cùng là ngây người hồi lâu.

Trên tờ giấy không có bùa chú kỳ quái nào, ngược lại, nét chữ rõ ràng viết một câu ngắn gọn:

Chương Nhập Phàm, mình thích cậu, cậu chính là nữ hiệp trong lòng mình.

——Thẩm Minh Tân

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play