Tuy rằng vẫn chưa xác nhận thân phận của Vu Miểu Miểu nhưng thực ra Quý Lãng đã hơi tin một chút rồi. Cho dù muốn tính kế anh thì cũng không thể tìm một câu chuyện bịp bợp giả trân như vậy để làm cái cớ. Có điều sau khi lên lầu anh vẫn gọi điện cho bố mẹ đã lâu không liên lạc của mình.

“Quý Lãng?” Lúc mẹ Quý nhận điện thoại, giọng nói tràn đầy sự kinh ngạc.

“Là con đây.” Vì năng lực đi vào giấc mơ nên khi còn nhỏ Quý Lãng không có quan hệ thân cận với bố mẹ. Sau khi lớn lên thì độc lập càng ít khi về nhà, ngay cả việc gọi điện thì cũng chỉ vào dịp lễ tết mới hỏi thăm một tiếng. Anh không biết làm thế nào mới kết nối được với bố mẹ, lúc này gọi điện trừ việc cứng nhắc nói một câu ra thì nhất thời cũng không biết tiếp tục câu chuyện như thế nào.

“Con… có việc gì đúng không?” Vẫn là mẹ Quý hiểu tính cách của con trai mình, lúc này không phải dịp gì đặc biệt mà bỗng nhiên gọi điện thì chắc chắn là có chuyện gì đó.

“Con có chuyện muốn hỏi bố mẹ.” Quý Lãng thấy mẹ chủ động hỏi, biểu cảm lập tức trở nên tự nhiên hơn. Anh nhìn qua Vu Miểu Miểu vẫn đang ngoan ngoãn đứng ở huyền quan, hỏi: “Bố mẹ có quen người nào tên Vu Miểu Miểu không?”

“Vu Miểu Miểu?”

 “Một cô gái người dân tộc thiểu số, vừa tròn mười tám tuổi…”

“Vợ chưa cưới.” Vu Miểu Miểu thấy Quý Lãng giới thiệu một hồi cũng không nói được vào điểm mấu chốt, nên nhịn không được mà nhắc nhở.

Khóe miệng Quý Lãng khẽ giật một cái: “…Nói là con dâu nuôi từ bé mà bố mẹ dự định trước cho con.”

“Dân tộc thiểu số, con dâu nuôi từ bé, mẹ nhớ ra rồi.” Mẹ Quý kích động: “Bọn họ thực sự đến tìm con sao?”

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Quý Lãng nhướng mày.

“Đó là chuyện từ mười mấy năm trước, có lẽ là sắp mười năm, mười sáu năm rồi. Năm đó mẹ và bố con đưa con đi đến Điền Nam du lịch, lúc đó con bỗng nhiên bị bệnh…Không, không phải bị bệnh, mà là…” Mẹ Quý đột nhiên luống cuống.

“Không sao đâu ạ, mẹ nói tiếp đi.” Vẻ mặt Quý Lãng bất động.

Từ nhỏ anh đã biết rằng, so với việc mình đã sinh ra một đứa con quái vật thì bố mẹ càng muốn tin rằng con trai mình bị bệnh.

“Thì là… lúc đó cứ đến tối thì con lại khóc, có lúc còn gào thét. Hôm đó chúng ta đang nghỉ ngơi ở một ngôi làng bản địa, đến đêm con bỗng nhiên…nằm mơ, khóc rất nhiều. Mẹ sợ con làm ồn đến những du khách cùng đoàn nên ôm con ra khỏi nhà dân, sau đó thì gặp phải một vu sư ở trước cửa.”

“Vu sư?”

Vu Miểu Miểu thấy Quý Lãng nhìn qua, tưởng rằng đang cần sự xác thực của mình nên vui vẻ gật đầu.

“Thôn dân địa phương gọi bà ta như vậy. Bà ta nhìn con một cái rồi nói con mơ thấy ác mộng, sau đó đưa tay ra vỗ vỗ lên đầu con, con lập tức nín khóc.” Mẹ Quý hồi tưởng: “Vậy nên sáng hôm sau mẹ và bố con liền rời khỏi đoàn du lịch, ở lại ngôi làng đó, muốn để vu sư chữa cho con…không muốn để cho con mơ thấy ác mộng nữa. Nhưng vu sư đó bỗng nhiên nói thích con, muốn định hôn từ nhỏ cho con và đồ đệ của bà ta thì mới đồng ý giúp con.”

“Vậy nên bố mẹ đồng ý rồi?”

“Lúc đó bố mẹ cũng không còn cách nào khác.” Mẹ Quý giải thích: “Hơn nữa sau này bà ta vẫn không hề liên lạc với chúng ta, mẹ và bố con vẫn cho rằng vu sư nói đùa.”

Quý Lãng hít vào một hơi, không tiếp tục vấn đề này nữa: “Vậy sao bà ta lại có địa chỉ hiện giờ của con?”

Căn nhà hiện tại của anh là anh dùng tiền của mình kiếm được sau khi trưởng thành để mua. Người mà mười mấy năm không liên lạc sao có thể biết được chứ?

“Một tháng trước, vu sư bỗng nhiên gửi tin nhắn cho bố mẹ, hỏi bố mẹ lấy địa chỉ hiện tại của con. Vốn dĩ bố mẹ định nói cho con biết, nhưng lúc đó không phải là tình hình của con không tốt sao? Nên mẹ mới…”

“Sao mẹ biết tình hình của con không tốt?” Ánh mắt của Quý Lãng trầm xuống, một tháng trước lúc anh phát bệnh vẫn luôn giam mình trong nhà, không có ai biết chuyện này mới đúng.

“Không phải con đi tìm bác sĩ Trình rồi à?” Mẹ Quý nói.

Quý Lãng hiểu rõ, lần trước mất khống chế, anh đã không ngủ trong năm ngày năm đêm. Có lẽ bác sĩ Trình sợ anh xảy ra chuyện nên mới thông báo cho bố mẹ anh biết.

“Bọn họ đến tìm con là muốn làm gì?” Mẹ Quý hỏi.

“Con vẫn chưa hỏi.” Lúc này anh mới vừa xác nhận thân phận của Vu Miểu Miểu.

“Quý Lãng, vị vu sư này quả thực đã giúp con khi con còn nhỏ. Con…con đối xử với người ta tốt một chút. Còn nữa, nếu như bọn họ muốn thực hiện hôn ước…”

“Mẹ muốn con đồng ý?” Quý Lãng nhíu mày.

“Không phải vậy, mẹ biết con có suy nghĩ riêng của mình. Chuyện hôn nhân này cũng được định một cách vội vàng, lúc đó con còn nhỏ, cũng không hỏi qua ý kiến của con. Vậy nên nếu con không đồng ý thì bố mẹ cũng sẽ không ép con. Trước đây khi chúng ta rời khỏi thôn làng, bố con cũng để lại không ít tiền cho vu sư. Chỉ là, tình hình của con con cũng biết đấy, sau này còn cần vu sư giúp đỡ, con nói xem có đúng không…” Mẹ Quý cẩn thận biểu đạt quan điểm của mình.

“Con sẽ dựa theo tình hình mà làm.” Nói rồi, Quý Lãng tắt điện thoại.

Anh không thích nghe giọng điệu cẩn thận dè dặt này, dường như là đang sợ làm bản thân mình nổi giận, như vậy sẽ khiến anh nhớ đến những hồi ức rất không tốt.

Nói ra một câu khó chịu như vậy xong, Quý Lãng quay người lại. Vu Miểu Miểu vẫn đứng ở huyền quan như trước, dường như đã biết thân phận của mình được xác nhận, đáy mắt của thiếu nữ lóe lên sự vui mừng.

Quý Lãng bỗng nhiên hiểu được rằng tại sao lần đầu tiên mình nhìn thấy Vu Miểu Miểu lại không ghét bỏ, thậm chí trong tình huống biết cô là hồn ma thì còn cho phép cô đi theo mình để hút âm khí. Nguyên nhân hoàn toàn không phải là do tâm trạng của anh tốt mà là do biểu cảm của Vu Miểu Miểu, chính là biểu cảm của lúc này. Hai mắt trong sáng, đôi môi khẽ mỉm cười, nhìn vào anh một cách chăm chú mà thiện ý. Đây là vẻ mặt mà anh đã không gặp từ rất lâu rất lâu rồi.

Cùng với sự tăng lên càng ngày càng mạnh của năng lực đi vào giấc mơ thì việc tiến vào ác mộng cũng ngày một nhiều, âm khí và oán khí cũng nhiều hơn. Vậy nên khí chất mà anh thể hiện ra với người khác cũng trở nên vô cùng âm trầm.

Mỗi lần đi tàu điện ngầm nhất định sẽ bị điều tra thẻ căn cước. Đi trên đường gặp phải cảnh sát đều bị gọi lại nhìn thêm một chút. Mỗi người nhìn thấy anh không phải né tránh thì là kinh sợ, nếu không thì là cau mày khó chịu. Đã rất lâu rồi anh không gặp được một người khi nhìn thấy anh thì tươi cười rồi.

“Vào đi.” Quý Lãng nói.

Hai mắt của Vu Miểu Miểu sáng rỡ, lục tục cởi giày ra, để chân trần chạy vào phòng khách.

Quý Lãng nhìn qua đôi chân trắng nõn mềm mại của thiếu nữ, quay người đi đến huyền quan lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép lê mà mình chưa đi: “Mang vào đi.”

“Cảm ơn.” Vu Miểu Miểu đi giày vào, đôi chân nho nhỏ nhưng lại đi một đôi dép to lớn, trông có chút buồn cười.

Ánh mắt của Quý Lãng quét qua một cái rồi lại rời đi, anh dựa người lên ghế sofa hỏi Vu Miểu Miểu: “Mười mấy năm rồi không liên lạc, bỗng nhiên đến tìm tôi có việc gì?”

“Trước khi sư phụ qua đời, bảo tôi đến cưới anh về nhà.”

“Cưới?” Cách dùng từ này có phải hơi trái ngược rồi không?

“Ừ.” Vu Miểu Miểu gật đầu, vui vẻ nói: “Tướng công, theo tôi về núi đi.”

Mặt của Quý Lãng lập tức đen lại: “Có phải cô nói ngược rồi không, có cưới thì cũng là tôi cưới cô về chứ?”

“Không phải đâu, ở tộc Vu chúng tôi thì là phụ nữ cưới đàn ông về nhà, bởi vậy tôi mới ngồi tàu hỏa từ xa đến đây tìm anh.” Vu Miểu Miểu nghiêm túc giải thích.

Còn là một bộ tộc mẫu hệ nữa hả?

“Vậy nên, cô từ xa đến đây đón rể?” Quý Lãng tiến sát lại gần Vu Miểu Miểu.

“Ừ.” Vu Miểu Miểu gật đầu thật mạnh.

“Gọi tôi là tướng công rồi, vậy chúng ta có phải nên vào động phòng trước không?” Quý Lãng cố ý nói.

Anh cũng muốn xem, cô nhóc này rốt cuộc có không biết thường thức như cũ hay không?

Vu Miểu Miểu nghiêng nghiêng đầu, bắt đầu suy xét. Tuy rằng cô và chồng tương lai vẫn chưa làm tiệc mừng, nhưng cô đã là vu sư cuối cùng của tộc Vu rồi, thực ra cũng không có bạn bè họ hàng gì để mời cả, nên tiệc mừng có làm hay không cũng không sao. Hơn nữa bây giờ đã khác trước rồi, việc động phòng không nhất định phải để sau hôn lễ mới được làm.

Hơn nữa, sư phụ cũng đã nói rồi, bạn đời của vu sư rất vất vả. Vì vậy thân làm trụ cột của gia đình, không thể chuyên quyền độc đoán, không được thể hiện chủ nghĩa của phụ nữ quá lớn, việc không ảnh hưởng đến đại cục thì đều nghe tướng công hết.

“Được thôi.” Suy xét xong, Vu Miểu Miểu vui vẻ gật đầu.

“!!” Quý Lãng vốn đang định nghiêng người về phía trước xem chuyện cười của cô bị kinh ngạc đến mức ngã xuống sofa.

“Đã sắp mười một giờ rồi, tôi đi hơn một ngày đường đến đây, có thể đi tắm trước rồi mới động phòng hay không?” Vu Miểu Miểu nhìn qua đồng hồ trên tường rồi nghiêm túc đề nghị.

“Cô có biết động phòng là gì không?” Quý Lãng vô cùng nghi ngờ rằng cô nhóc này không biết ý nghĩa của việc động phòng là gì. Đúng, chắc chắn là vậy. Cô bé này trông rất đơn thuần, còn là từ trên núi xuống nữa.

“Đương nhiên là tôi biết. Giờ đã là thời đại nào rồi, ở chỗ chúng tôi học sinh tiểu học cũng đã bắt đầu yêu đường rồi đó.” Vu Miểu Miểu bày ra một vẻ mặt ‘sao tôi có thể không biết được chứ’

“….” Con ngươi của Quý Lãng chấn động.

Thua rồi. Một người đàn ông hơn hai mươi tuổi đầu như anh vậy mà trên phương diện này lại thua bởi một cô bé mười tám tuổi.

Tuy rằng có thể là cô bé này từ lúc tiểu học đã bắt đầu yêu đương, về mặt tình cảm thì còn lão làng hơn anh nhiều. Nhưng ngoại hình thực sự là có hơi non nớt, Quý Lãng thực sự không xuống tay được, cuối cùng đành nhốt người ta vào trong phòng sách.

Căn nhà này anh mua là tám mươi chín mét vuông hai phòng ngủ. Vì bình thường chỉ có một mình anh sống nên phòng ngủ thứ hai liền bị anh đổi thành phòng sách, bên trong có một chiếc giường sofa, hoàn toàn có thể đủ cho Vu Miểu Miểu ngủ.

Quý Lãng đương nhiên không muốn Vu Miểu Miểu ở lại đây, cũng chưa từng nghĩ sẽ thực sự kết hôn. Nhưng cô nhóc này có thể vượt qua ngàn dặm xa xôi đến đây tìm anh, còn nói muốn cưới anh về núi, có thể thấy được là một tên đầu gỗ cố chấp, sẽ không dễ dàng rời đi.

Có điều, bản lĩnh khác thì anh không có. Nhưng khiến cho người khác xa cách mình đó dường như là bản năng của anh rồi.

Tắm rửa xong từ trong phòng tắm đi ra, Quý Lãng nhìn về phía phòng sách một cái.

Chỉ cần đợi cô nhóc kia ngủ rồi thì anh có thể đi vào giấc mơ của cô. Đến lúc đó anh sẽ đào ra toàn bộ bí mật không muốn người khác biết trong nội tâm. Có thể khiến cô biết rằng cô ở trước mặt anh không hề có bí mật, không hề có chuyện riêng. Vì vậy cô sẽ sợ hãi mà rời khỏi.

Hai mươi tư năm nay, anh cứ như vậy mà khiến những người xung quanh sợ hãi tránh né. Trong đó bao gồm cả bố mẹ anh.

Vu Miểu Miểu đi đường hơn ba mươi tiếng đồng hồ, đổi xe khách rồi lại đổi chuyến tàu, đến tối còn nói chuyện với Quý Lãng nhiều như vậy. Sau khi tắm xong thì rất buồn ngủ, dường như là nằm xuống xong thì ngủ luôn. Mà đúng vào lúc cô đi ngủ, Quý Lãng ở trong phòng ngủ chính lập tức cảm nhận được.

Khóe miệng của Quý Lãng nhếch lên, nằm lên giường của mình, nhắm mắt lại, bắt đầu xâm nhập vào giấc mộng của Vu Miểu Miểu.

Năm phút sau…

Quý Lãng nghi hoặc mở mắt ra.

Không tìm được cảnh tượng trong giấc mơ? Không lẽ cô ấy không nằm mơ? Không phải chứ, vừa rồi rõ ràng anh đã cảm nhận được sự tồn tại của mộng cảnh mà.

Suy nghĩ trong chốc lát, Quý Lãng lại nhắm mắt lại, thử nghiệm thêm một lần nữa.

Mười phút sau…

Quý Lãng lại mở mắt ra lần nữa, vén chăn lên, đen mặt đi đến phòng sát vách.

“Ừm, ngon quá, ngon quá.”

Bên trong phòng sách, Vu Miểu Miểu đang quấn chăn ngủ rất ngon, miệng cắn một cái gối ôm, vừa chép miệng vừa nói mớ.

Quý Lãng ngồi xổm xuống trước sofa, cách Vu Miểu Miểu không đến mười centimet, bắt đầu đi vào giấc mơ một lần nữa. Kết quả vẫn thất bại.

“Tôi không tin tôi không vào nổi giấc mơ của cô.” Quý Lãng không tin vào tà ma nữa, anh kéo cái gối ôm mà Vu Miểu Miểu đang cắn ra, cúi người xuống, dùng trán của mình chạm vào trán của Vu Miểu Miểu, định trực tiếp xâm lấn từ đại não.

“Ừ?”

Trong mơ, Vu Miểu Miểu đang gặm thịt sườn ngon lành đột nhiên không tìm thấy thịt sườn nữa. Cô vội vàng đi tìm khắp nơi, cuối cùng tìm được một miếng thịt kho tàu, lại tiếp tục gặm một cách vui vẻ.

“Ô!”

Đôi môi bị đau, Quý Lãng kinh ngạc một chút rồi ngồi dậy, không dám tin mà nhìn người vừa cắn anh một cái.

“Thịt kho tàu không được chạy.”

Trong mơ, Vu Miểu Miểu nhìn thấy thịt kho tàu trên miệng lại muốn chạy thì vội vàng đưa tay ra bắt lấy. Quý Lãng vừa định hất tay mà Vu Miểu Miểu đang nắm lấy anh ra thì mí mắt đột nhiên nặng trĩu. Anh lại có thể buồn ngủ? Sau đó từ từ ngã xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play