Ban đêm, thành phố Hải.

Trạm tàu hỏa lại nghênh đón một lượng hành khách lớn, đám người như ong vỡ tổ chen chúc từ cổng đi ra. Trong đó có một bóng dáng nhỏ nhắn mảnh khảnh vô cùng nổi bật, khiến mỗi người đi qua bên cạnh cô đều không nhịn được mà liếc nhìn.

Đó là một thiếu nữ cao khoảng một mét sáu, mặc trang phục dân tộc thiểu số.

Trang phục của dân tộc thiểu số hầu hết đều có màu sắc tươi đẹp. Trang phục của thiếu nữ kia được chế tạo vô cùng tinh xảo, toàn thân đều là đồ trang trí thêu tay và ngọc ngà đang tỏa sáng, dưới ánh đèn rực rỡ của ga tàu trông vừa cao chất ngất vừa cực kì xinh đẹp.

Vu Miểu Miểu lấy tờ giấy mà sư phụ đưa cho từ trên người ra, nhìn qua địa chỉ ghi trên tờ giấy, lại nhìn dòng người đang vội vàng lên đường xung quanh, nhất thời không biết nên đi về đâu.

“Cô gái, cô đang đợi ai à?” Chú bảo vệ đã quan sát Vu Miểu Miểu từ lâu, ông ấy nhận ra cô gái này ra khỏi cổng thì đã đứng yên tại chỗ một lúc rất lâu rồi.

“Cháu chào chú.” Vu Miểu Miểu nhìn thấy có người đi đến liền lễ phép chào hỏi.

“Chào cháu.” Chú bảo vệ thấy Vu Miểu Miểu lanh lợi đáng yêu, có chút giống với cô con gái học lớp mười một của mình thì nụ cười càng thêm thân thiện: “Chú thấy cháu đứng yên ở đây cũng rất lâu rồi, cháu đang đợi người hay là bị lạc đường vậy?”

Khí chất của cô gái này rất khác biệt với sự ồn ào của thành thị, nhìn qua là biết cô vừa mới đến thành phố chưa được bao lâu.

“Cháu không đợi ai cả.” Vu Miểu Miểu lắc đầu, sau đó đưa địa chỉ trong tay qua: “Cháu muốn đến chỗ này.”

Chú bảo vệ nhận lấy tờ địa chỉ, nhìn qua một cái: “Khu Thanh Hồ à, chỗ này có hơi xa, phải ngồi tàu điện ngầm hơn một tiếng đồng hồ, lòng vòng lắm đấy.”

Vu Miểu Miểu nghiêm túc lắng nghe.

“Cô gái, lần đầu đến thành phố Hải đúng không?”

“Vâng.” Vu Miểu Miểu ngoan ngoãn gật đầu.

“Cháu có người thân ở đây không?”

“Có ạ, ở chỗ này đó.” Vu Miểu Miểu chỉ vào tờ giấy mà nói.

“Vậy sao người nhà cháu không đến đón cháu?” Chú bảo vệ không nhịn được mà bắt đầu lo lắng. Cô gái này xinh đẹp mà lại đơn thuần, gần đây trị an của thành phố Hải không tốt, tàu hỏa về ga vào buổi tối, sao người nhà lại không đến đón chứ?

“Anh ấy không biết cháu đến đây, cháu đến tìm anh ấy.” Vu Miểu Miểu giải thích.

“Không phải ở đây có điện thoại sao? Cháu gọi điện bảo cậu ta đến đón cháu?”

“Cháu gọi rồi ạ nhưng anh ấy tắt máy.” Vu Miểu Miểu nói.

“Vậy à….” Chú bảo vệ suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Cháu mà đi tàu điện ngầm từ đây đi thì phải chuyển ba chuyến tàu, ra khỏi tàu điện ngầm rồi còn phải đi tìm một vòng nữa đấy. Hay là cháu bắt xe qua đó đi, bảo tài xế đưa cháu đến thẳng cổng của khu nhà, mặc dù hơi đắt nhưng lại an toàn.”

“Vâng.” Vu Miểu Miểu nhận lại tờ giấy, lại lễ phép hỏi: “Cho cháu hỏi, đi đâu thì đón được xe ạ?”

“Được rồi, tiễn phật tiễn đến tây thiên, chú đưa cháu đến đó.”

Chú bảo vệ đưa Vu Miểu Miểu đến thẳng chỗ đón xe taxi: “Cháu đi vào từ chỗ này, xếp hàng theo sau bọn họ. Đợi xe đến rồi cháu cứ lên luôn là được.”

“Cháu cảm ơn chú.” Vu Miểu Miểu lấy ra một con búp bê vải được làm thủ công rất tinh xảo từ trong balo trên vai ra tặng cho chú bảo vệ: “Cháu tặng chú cái này, chúc chú có một giấc mơ đẹp.”

“Con búp bê này tinh xảo quá.” Chú bảo vệ cũng không từ chối, ông ấy biết tính cách của những đứa trẻ từ trên núi xuống vừa đơn thuần lại vừa thẳng thắn, từ chối sẽ khiến người ta đau lòng: “Cháu là người dân tộc Miêu à?”

“Không ạ. Cháu là người dân tộc Vu.” Nói rồi, Vu Miểu Miểu mang theo balo đi vào xếp hàng.

“Tộc Vu? Trong năm mươi sáu dân tộc có dân tộc này nữa à?” Chú bảo vệ tiện tay cho con búp bê vào trong túi áo, sau đó tiếp tục công việc của mình.

Vu Miểu Miểu xếp hàng một lúc rồi lên xe, cô đưa tờ giấy trong tay cho tài xế, tài xế nhìn qua một cái, không nói hai lời liền xuất phát.

Trên đường đi, Vu Miểu Miểu nhìn chằm chằm vào ánh đèn bên ngoài cửa sổ, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm. Cô vẫn luôn kìm nén việc để lộ cảm giác lạ lẫm “không nhìn thấy ánh sao.”

Xuất phát từ nhà, đầu tiên, cô ngồi trên xe máy của chú Ngưu trong thôn đi đến thị trấn. Sau đó lại ngồi xe đường dài từ thị trấn đi đến tỉnh rồi lại mua vé tàu hỏa đi đến thành phố Hải. Cả đoạn đường đi tổng cộng hết hơn ba mươi tiếng đồng hồ, vì để đến thành phố Hải tìm vị hôn phu của cô.

Khoảng một tháng trước, sư phụ của cô nhắm mắt xuôi tay. Trước khi từ trần, sư phụ của cô đưa cho cô tờ địa chỉ này: “Từ khi con còn nhỏ, sư phụ đã định cho con một mối hôn sự, chuyện này con cũng đã biết rồi. Tộc Vu của chúng ta trước giờ đều kén rể nhập môn, không hề có chuyện con gái gả ra ngoài. Sư phụ vốn định chờ con trưởng thành rồi thì sẽ bảo nhà đó đưa con trai đến để kết hôn với con.”

“Nhưng những năm qua, sư phụ đột nhiên nghĩ thông suốt rồi. Cuộc sống của con phụ thuộc vào con, không thể chỉ vì con là vu sư cuối cùng của tộc chúng ta mà giới hạn sự tự do của con được. Vậy nên mối hôn sự này do con tự mình làm chủ. Nếu như con muốn cưới chàng trai đó thì theo địa chỉ này mà đi tìm cậu ta. Còn nếu con không muốn thì cầm tín vật đi đòi cậu ta một số tiền. Ban đầu sư phụ đã cứu mạng của cậu ta, vì để cho cậu ta làm con rể nuôi từ nhỏ của con nên ta chưa từng nhận tiền.”

Đối với sự ra đi của sư phụ, Vu Miểu Miểu không quá mức đau khổ. Bọn họ là vu sư, vốn đã thông với âm dương. Từ một năm trước cô đã nhìn thấy ngày này rồi. Hơn nữa đối với vu sư mà nói, cái chết là sự khởi đầu hoàn toàn mới.

“Khi đó con mới hai tuổi, sao người lại nghĩ đến việc hôn nhân của con rồi?” Vu Miểu Miểu thắc mắc.

“Quả thực là do đứa trẻ kia quá đẹp, tuy đen thui nhưng khiến người ta nhìn mà yêu thích. Nếu như con nhìn thấy thì chắc chắn cũng sẽ thích nó.”

“………” Vu Miểu Miểu.

Bộ tộc vu sư của bọn họ sùng bái màu đen. Lúc ra ngoài làm việc cũng thích khoác thêm một chiếc áo khoác màu đen bên ngoài. Thú cưng nuôi trong nhà cũng toàn chọn màu đen. Nhất là sư phụ của cô, gần như đã đạt đến mức độ si mê đối với màu đen. Cái gì mà lợn đen, chó mực, mèo mun, thỏ đen. Chỉ cần là màu đen thì đã đủ thuần túy, sư phụ của cô đều sẽ nhặt về nuôi.

Xem ra người chồng chưa cưới này của cô nhất định sẽ đen một cách thuần túy.

Sau khi sư phụ đi rồi, Vu Miểu Miểu cũng không còn người thân trên đời nữa. Người chồng chưa cưới có lẽ là đen một cách thuần túy kia tuy rằng cô chưa từng gặp, nhưng lại là sự tồn tại mà sư phụ cô luôn nhắc tới từ khi cô bắt đầu có ký ức. Vì vậy, Vu Miểu Miểu không hề quá mức bài xích người này. Hơn nữa đây là nguyện vọng lúc lâm chung của sư phụ cô, Vu Miểu Miểu cảm thấy cưới về cũng không có vấn đề gì. Vì vậy, thi tốt nghiệp trung học xong cô liền xách balo đi đến thành phố Hải.

“Cô gái, đến rồi.” Xe taxi đi đến nơi, tài xế nhắc nhở Vu Miểu Miểu đang ngồi ngẩn người ở phía sau.

Vu Miểu Miểu mờ mịt nhìn ra bên ngoài. Trả tiền xong liền xuống xe.

Xe taxi không vào trong khu nhà mà dừng trước cổng. Quản lí tài sản của khu này vô cùng nghiêm ngặt, không có thẻ ra vào lại không liên hệ được với chủ nhà nên Vu Miểu Miểu bị chặn lại ở ngoài cổng.

Vu Miểu Miểu không ngờ được rằng muốn gặp mặt chồng chưa cưới của mình mà cũng khó đến vậy, nhất thời khựng lại tại chỗ, đôi mắt vô tội nhìn trân trân vào người bảo vệ ngăn cản mình. Dường như chỉ cần nhìn như vậy thì bảo vệ sẽ mềm lòng mà cho cô vào trong.

“Cô gái à, cô đừng nhìn tôi như vậy. Chỗ của chúng tôi có quy định, không phải là chủ nhà thì không được cho vào. Cô vẫn nên gọi điện cho bạn cô bảo cậu ta đến đón đi.” Bảo vệ bị Vu Miểu Miểu nhìn mà có chút hoảng sợ.

Không phải là anh ta nhát gan. Nhưng trời tối như vậy mà một cô gái da trắng như tờ giấy, mặc một bộ đồ kì dị ánh mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình, cũng không nói gì cả. Nếu nhìn nhầm còn tưởng là oan hồn ở đâu đến đòi mạng cơ đấy.

“Hay là…tôi bảo đồng nghiệp lên đến trước cửa hỏi giúp cô. Cô tên là gì, có quan hệ thế nào với chủ nhà?” Bảo vệ hỏi.

“Tôi tên Vu Miểu Miểu, là vợ chưa cưới của anh ấy.” Vu Miểu Miểu nghiêm túc trả lời.

“Vợ…vợ chưa cưới? Cô gái à, cô đã đủ tuổi trưởng thành chưa vậy? Không phải là cô lén giấu bố mẹ đến gặp bạn quen qua mạng của mình đấy chứ?” Anh ta cũng biết rằng hiện giờ trên mạng có một số gã trai đểu đi lừa các cô gái khác.

Người tên Quý Lãng này nghe tên lại càng thấy giống hơn. Cho địa chỉ rồi để con gái nhà người ta từ xa chạy đến đây, sau đó tắt điện thoại mất tăm mất tích. Điều quan trọng nhất là cô gái này ngay cả mặt mũi anh ta cũng không biết. Hơn nữa, gần đây còn có người tìm chồng chưa cưới cho thiếu nữ vị thành niên sao? Chắc chắn là mấy lời bịp bợm ở trên mạng rồi.

Vu Miểu Miểu không trả lời, tiếp tục nhìn chằm chằm vào bảo vệ.

“Được rồi, tôi bảo người khác lên gõ cửa giúp cô.” Bảo vệ nghĩ, cùng lắm là lát nữa anh ta lên cùng với cô gái này. Nếu thật sự là bạn quen trên mạng thì anh ta lập tức báo cảnh sát, dù sao cảnh sát cũng ở ngay đối diện con đường này.

Bảo vệ cầm bộ đàm nói với đồng nghiệp đang tuần tra trong khu nhà, bảo anh ta đi gõ cửa giúp: “Có ai đang ở gần tòa nhà số 11 không? Có thể đi gõ cửa nhà số 801 xem chủ nhà có ở đó giúp tôi hay không?”

Khoảng năm phút sau, trong bộ đàm truyền đến câu trả lời: “Chủ nhà không ở đây.”

“Cô xem, người ta không có ở nhà. Hay là lát nữa cô quay lại, bây giờ đã sắp đến chín giờ rồi, đến mười giờ nhất định cậu ta phải quay về nhà ngủ. Hay là cô đi ăn chút gì đó rồi lát nữa lại quay lại.” Bảo vệ đề nghị.

Vu Miểu Miểu im lặng trong chốc lát rồi xoay người đi về phía vạch kẻ đường cho người đi bộ.

“Cô gái kia làm sao vậy?” Lúc này, một người bảo vệ khác từ bên cạnh đi đến.

“Có lẽ là bị bạn trên mạng lừa đến đây gặp mặt.” Người bảo vệ kia đáp.

“Tôi thấy đâu có giống như vậy.”

“Vừa rồi lúc cô ta đến đây có nhìn tôi một cái, ánh mắt kia rất quỷ dị.”

“Đó là vì trông anh đáng sợ quá nên dọa người ta sợ, không muốn nói chuyện với anh.”

Ở đồn cảnh sát bên kia đường, Quý Lãng đang đen mặt ghi chép.

“Là cậu đánh người đúng không?” Cảnh sát hỏi.

“Đúng.”

“Coi như cậu thành thực. Nói đi, tại sao lại đánh người?”

“Thấy nó ngứa mắt.” Quý Lãng nói.

“Thấy người ta ngứa mắt? Sao ngày nào cậu cũng thấy người khác ngứa mắt vậy hả?” Cảnh sát nghe thấy cái cớ quen thuộc này của Quý Lãng lập tức bị chọc giận: “Tôi nói cho cậu biết, cậu đã có tiền án rồi đấy. Nếu người ta muốn kiện cậu thì ai kiện thì người đấy đều nói chuẩn xác.”

“Tiền án? Tôi có tiền án sao?” Quý Lãng liếc nhìn cảnh sát một cái.

Đây mới là điều khiến người ta tức tối nhất. Thằng nhãi này cũng thật quỷ quái, cách dăm ba ngày tâm trạng không tốt lại đánh người khác ở trên đường. Nhưng lần nào làm loạn lên đến đồn cảnh sát thì người bị hại lại không báo án, khiến anh không hề có một tiền án nào.

“Lần này thì có rồi.” Người cảnh sát thật sự không nhìn nổi phần tử phạm tội phách lối như vậy nữa, anh ta quay sang nhìn đương sự bị đánh đến mặt mũi sưng vù hỏi: “Anh bạn, anh yên tâm đi. Chuyện của anh tôi nhất định sẽ…”

“Tôi…tôi không báo án. Tôi có thể đi được chưa?” Người nọ có chút sợ hãi nói.

“Anh nói gì? Anh không nghe thấy vừa nãy cậu ta đã nói gì sao? Cậu ta cũng đã thừa nhận mình đánh người rồi.” Cảnh sát không dám tin nói.

“Tôi đáng đánh, là do tôi tự chuốc lấy. Đồng chí cảnh sát, tôi không báo án nữa, tôi có thể đi được chưa?”

Quý Lãng bật cười một tiếng. Cũng không biết là đang chế giễu cảnh sát hay là đang chế giễu người bị anh đánh nữa.

Cho dù cảnh sát khuyên bảo thế nào thì người bị đánh cũng sống chết không muốn báo án. Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Lãng rời đi.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Quý Lãng chuẩn bị qua đường về nhà. Lúc đi đến vạch kẻ đường thì phía đối diện đang có một thiếu nữ mặc quần áo dân tộc đi đến. Cô gái này có một cảm giác xa cách, hai bím tóc đen nhánh được tết lại, đôi mắt đen thẫm đang nhìn anh một cách thâm trầm, dường như anh đã là vật sở hữu của cô rồi.

Lại gặp ma rồi?

A.

Dám lại gần như vậy, xem ra con ma này có đạo hạnh không thấp nhỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play