Quý Lãng dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hồn ma đang không ngừng tiến lại gần mình, muốn xem xem rốt cuộc cô có thể đến gần đến đâu.
Vào lúc anh đang nhìn Vu Miểu Miểu thì cô cũng đang nhìn anh. Nói một cách chính xác thì những thứ đang vây xung quanh anh là một luồng khí đen vô cùng phức tạp, bên trong đó có sự oán hận của linh hồn. Có hơi thở tàn độc của con người, thậm chí còn có chút linh khí mỏng manh trong trời đất. Đó là sự pha tạp của rất nhiều loại năng lượng thuộc tính khác nhau, nhưng lại là một năng lượng cơ thể thuần túy kỳ dị mà hài hòa. Dựa theo lời nói của sư phụ cô thì luồng khí đen này đen một cách rất thuần khiết.
Từ khi bắt đầu đến thành phố, Vu Miểu Miểu đã chú ý đến người ở chỗ này, lệ khí trên người bọn họ nặng hơn trên người của người dân trong thôn một chút. Cô biết rằng nguyên nhân của việc này là vì cuộc sống ở thành thị quá bận rộn, quan hệ giữa mọi người quá phức tạp. Phẫn nộ, uất ức, không thấu hiểu… các loại tâm trạng tiêu cực tạo nên nhiều lệ khí hơn. Thậm chí sau khi cô vào thành phố, mỗi khi đi qua một tòa nhà cao tầng thì đều nhìn thấy luồng khí đen này. Nhưng luồng khí đen trước mặt cô đây là thuần khiết, khiến người ta yêu thích nhất.
Giống như một viên trân châu đen bóng mạnh mẽ, xinh đẹp, khiến vu sư yêu thích.
“Quý Lãng!” Vào lúc hai người đang bốn mắt nhìn nhau thì người cảnh sát vừa lấy khẩu cung của Quý Lãng từ trong đồn cảnh sát chạy ra: “Cậu quên chìa khóa này.”
Cảnh sát lắc lắc chiếc chìa khóa treo cùng với thẻ vào cổng.
Quý Lãng đi đến nhận lấy chìa khóa: “Cảm ơn.”
Anh cảnh sát vẫn canh cánh trong lòng với biểu hiện vừa rồi khi lấy khẩu cung của Quý Lãng, anh ta cảnh cáo: “Lần sau cậu còn đánh người tùy tiện nữa thì tôi nhất định sẽ bắt cậu.”
“Vậy chúc anh thành công.” Quý Lãng khích lệ.
“Cậu….chờ đấy.” Cảnh sát phẫn nộ quay người rời đi.
Quý Lãng cười một cách bất cần đời, cất chìa khóa lại rồi tiếp tục đi về. Anh thấy ma nữ vẫn còn đang đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích, liếc mắt qua một cái rồi không hề để tâm. Hôm nay anh vừa đánh được một con ma xúi quẩy, tâm trạng coi như không tệ nên không định tính toán với con ma nữ gan to tày trời này.
Đúng lúc Quý Lãng định không nhìn ma nữ nữa, trực tiếp đi qua vạch kẻ đường, ma nữ kia bỗng nhiên bước lên cản đường của anh, mềm mại gọi một tiếng: “Tướng công.”
Vu Miểu Miểu kích động đến hai mắt phát sáng. Sư phụ nói quả nhiên không sai, chồng chưa cưới của cô quả thực là đen một cách thuần túy, khiến người ta nhìn mà thích thú.
Quý Lãng ngẩn ra, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào ma nữ còn to gan hơn nhiều so với tưởng tượng của mình, sau đó thì bắt đầu vui vẻ. Anh đã từng gặp không ít ma quỷ, vậy mà hôm nay lại gặp được một con ma đến cưỡng hôn. Quả nhiên con gái dân tộc thiểu số đều nhiệt tình, rất biết dám yêu dám hận.
“Đi theo tôi đi.” Quý Lãng có thể chất đặc biệt từ nhỏ, bên cạnh thường có ma quỷ lui đến. Những hồn ma này tụ tập bên cạnh anh không phải là muốn làm hại anh, mà bọn chúng thèm muốn âm khí trên người của Quý Lãng. Theo lời của bọn ma quỷ thì anh chính là một trạm xăng dầu di động cỡ lớn. Chỉ cần ở bên cạnh anh thì những hồn ma, linh thể bình thường có thể được tẩm bổ. Mà những oan hồn thì sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Ma nữ trước mặt anh lúc này không hề có chút oán khí nào, có lẽ là muốn hấp thụ một chút âm khí để nuôi dưỡng linh thể. Những linh hồn trước đây tuy rằng thích lại gần cơ thể anh, nhưng biểu cảm của bọn họ đều là sợ hãi. Hiếm khi gặp được một con ma tỏ tình với mình, Quý Lãng quyết định cho phép cô đi theo hấp thụ nhiều một chút. Dù sao thì dạo gần đây những con ma có mắt thẩm mỹ cũng không còn nhiều nữa.
Vu Miểu Miểu thấy Quý Lãng cho mình đi theo thì trong lòng vui vẻ, lập tức ngoan ngoãn đi theo sau anh. Hai người một trước một sau đi đến khu nhà ở. Quý Lãng ở khu Hoa Đình, tòa số mười một. Nếu như từ cổng của khu nhà ở đi vào thì phải vòng qua hoa viên ở trung tâm, phải đi thêm một đoạn đường rất dài. Vậy nên Quý Lãng đều đi vào từ cửa phía Bắc, chỉ cần đi khoảng năm mươi, sáu mươi mét nữa thì có thể đến được trước cửa của tòa nhà rồi.
Quý Lãng đi vào cửa phía Bắc, Vu Miểu Miểu cũng đi theo vào cửa phía Bắc.
Quý Lãng đi vào trong tòa nhà, Vu Miểu Miểu cũng đi vào trong tòa nhà.
Quý Lãng vào trong thang máy, Vu Miểu Miểu cũng nhanh chóng đuổi theo…
“Cô…” Quý Lãng đang định ngăn cản, ai ngờ vừa mới xoay người thì ma nữ đã đụng phải.
“A!” Bởi vì vội vàng đi vào thang máy nên Vu Miểu Miểu không ngờ rằng chồng chưa cưới bỗng nhiên ngăn mình lại. Một chân chưa kịp thu bước liền lao thẳng vào trong lòng Quý Lãng.
“Cô, cô…” Quý Lãng lắp bắp nói liên tiếp hai chữ ‘cô’ nhưng ngữ khí lại không giống nhau. Câu trước là dửng dưng hờ hững, câu sau lại hoàn toàn kinh ngạc.
Vừa rồi khi hai người họ quay về, vì nơi này trống trải, từ đầu đến cuối hai người họ lại còn duy trì một khoảng cách từ một mét trở lên, hơn nữa từ nhỏ Quý Lãng đã bị rất nhiều loại hồn ma đi theo để hút âm khí nên cũng quen rồi, cũng không để ý gì nhiều. Cho đến khi Vu Miểu Miểu chạm vào, cho dù là trọng lượng của cơ thể trong ngực hay là nhiệt độ cơ thể trên người cô gái thì đều chứng tỏ rõ ràng rằng đây là một con người chứ không phải là ma quỷ như anh nghĩ.
Sau khi kinh ngạc một lúc, Vu Miểu Miểu vội vàng thu một chân lại rồi rời khỏi thang máy, ngẩng đầu lên rồi lại lui thêm một bước nữa. Lúc này mới dừng lại.
Chồng tương lai của cô thật là cao, không lùi lại một bước thì nhìn rất mỏi cổ.
Lúc này Quý Lãng cũng đang dùng vẻ mặt phức tạp để nhìn cô.
Không phải ma quỷ thì là nhân sĩ huyền học đến gây phiền phức cho anh rồi.
“Cô là ai?” Trong mắt của Quý Lãng nảy sinh sự đề phòng, đồng thời bắt đầu đánh giá Vu Miểu Miểu một cách nghiêm túc.
Vài năm rồi mà những người của giới huyền học đó vẫn không chịu từ bỏ hi vọng. Vừa muốn giết anh mà lại vừa ra vẻ đạo mạo nói cái gì mà nhân quả, đúng là vô cùng nực cười. Hiện tại ngay cả một cô bé vị thành niên cũng được phái đến đây luôn.
Vu Miểu Miểu giật mình, hóa ra chồng tương lai không nhận ra cô, vậy thì tại sao vừa nãy lại cho cô đi theo? Vừa rồi cô còn tưởng là sư phụ đã gửi ảnh của mình cho chồng tương lai nên khi nãy lúc ở trên đường anh ấy chỉ nhìn một cái mà đã nhận ra cô rồi.
“Tôi là Vu Miểu Miểu, là vợ chưa cưới của anh.” Không biết cũng không sao, cô có thể tự giới thiệu.
“Vợ chưa cưới? Sự lừa lọc của giới huyền học các cô đúng là càng ngày càng nhiều nhỉ? Bây giờ ngay cả mỹ nhân kế cũng dùng đến rồi, hơn nữa còn cho một người vị thành niên đến. Sao hả? Mỹ nhân kế trong dự định không thành công rồi nên mới tố cáo tôi tội dâm ô trẻ vị thành niên à?”
“Tôi đã trưởng thành rồi, hôm trước tôi vừa đến sinh nhật mười tám tuổi.” Cô cũng đợi đến lúc đủ tuổi mới đến đây tìm chồng tương lai của mình.
“Vậy nên?”
“Có phải anh không tin lời tôi nói không?” Vu Miểu Miểu nhíu mày.
“Cô nói xem?”
Giả vờ giống như thật vậy.
“Anh chờ một chút, tôi có tín vật.” Vu Miểu Miểu cởi balo trên lưng ra, lấy ra từ trong đó một tờ giấy đỏ mực đen: “Đây là ngày sinh bát tự của anh, chúng ta đã từng ghép bát tự.”
Quý Lãng nhận lấy, phát hiện ra trên này thực sự có ghi tên và ngày sinh của anh, ngày tháng cũng là ngày sinh âm lịch của anh. Có điều như vậy cũng không có gì hiếm lạ, đám lão già ở trong giới huyền học kia suốt ngày nghĩ cách làm thế nào để bóp chết anh, những thứ như ngày sinh bát tự này sớm đã không phải bí mật gì nữa rồi.
“Đây là tín vật mà anh để lại, lúc anh còn bé đã từng đeo hạt châu đổi mệnh. Sư phụ nói nó vốn là một đôi.” Vu Miểu Miểu để lộ ra hạt châu đổi mệnh đeo trên cổ tay mình.
Đó là một chiếc vòng dùng hai sợi dây màu đỏ đen bện lại, sau đó xuyên qua hạt châu chuyển mệnh. Gọi là hạt châu đổi mệnh, nhưng thực ra cũng chỉ là một hạt châu bằng vàng được chế tác thủ công mà thôi, vô cùng bình thường.
Ánh mắt Quý Lãng nhìn Vu Miểu Miểu lại càng trở nên chán ghét, e rằng đây thật sự là một kẻ ngốc rồi.
“Anh vẫn không tin à? Đây thật sự là một đôi, có lẽ anh vẫn còn có một chiếc nữa đấy.” Vu Miểu Miểu nói.
Quý Lãng đưa tay phải của mình lên, thuận tay kéo ống tay áo, để lộ ra cổ tay của mình. Trên đó quả thực có một hạt châu đổi mệnh giống hệt với chiếc vòng mà Vu Miểu Miểu đeo.
Hai mắt Vu Miểu Miểu lập tức sáng rỡ, cho rằng Quý Lãng cuối cùng cũng đã tin tưởng mình.
“Ra cổng rẽ trái năm trăm mét, đại sảnh tầng một của trung tâm thương mại có một cửa hàng vàng bạc châu báu, chọn bừa một cái là có thể có một chiếc giống y hệt như vậy, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.” Quý Lãng chỉ vào cánh cửa phía sau lưng Vu Miểu Miểu: “Nhân lúc hiện giờ tâm trạng tôi còn tốt thì mau đi đi.”
“Của hai chúng ta thực sự là một đôi, để tôi chứng minh cho anh xem.” Vu Miểu Miểu biết rằng chỉ lấy ra một chiếc vòng tay giống hệt thì Quý Lãng sẽ không tin, vậy là cô nâng tay lên, nặn ra một cái pháp quyết đặc biệt của tộc Vu, sau đó chỉ lên hạt châu đổi mệnh trên tay trái mình.
Cùng lúc đó, một cảm giác cực kì nóng truyền đến từ cổ tay của Quý Lãng.
“Có phải hạt châu đổi mệnh của anh nóng lên rồi không?” Vu Miểu Miểu hỏi.
Trong thoáng chốc, ánh mắt của Quý Lãng trở nên sắc bén, lần đầu tiên lộ ra biểu cảm nguy hiểm: “Sao cô lại làm được như vậy?”
“Sợi dây này là do chính tay sư phụ tôi bện thành, trong đó có tóc của hai chúng ta nên giữa hai sợi dây có sự liên kết.” Vu Miểu Miểu giải thích: “Có phải một tháng trước anh xảy ra chuyện gì đó không? Lúc đó hạt châu đổi mệnh này cực kì nóng, tôi phải tốn rất nhiều công sức mới khiến nó bình phục trở lại đấy.”
Một tháng trước?
Quý Lãng trời sinh đã có năng lực đi vào giấc mộng, chỉ cần đi ngủ thì sẽ tiến vào giấc mơ của người khác, sau đó có thể nói chuyện với chủ nhân của giấc mơ đó, có thể hỏi ra được ý nghĩ chân thực nhất trong lòng của chủ nhân giấc mơ. Vì nguyên nhân này nên xung quanh anh gần như không có bạn bè gì cả. Thứ nhất là vì những người xung quanh sợ Quý Lãng hiểu rõ được ý nghĩ của họ, thứ hai là Quý Lãng cũng không muốn nhìn thấy những người ban ngày còn cười nói vui vẻ với anh, ban đêm đi ngủ lại mắng anh là quái vật.
Sau này, anh học được cách dần dần điều khiển được năng lực này trong tay. Nhưng sự điều khiển này có hậu di chứng, cách một đoạn thời gian, năng lực của anh sẽ mất khống chế, giống như là núi lửa sau khi bị kìm nén thì sẽ bùng nổ. Sau khi mất khống chế, trong một đêm anh sẽ đi vào rất nhiều cơn ác mộng của nhiều người. Ác mộng liên tiếp, giống như là muốn đem những lần bị kháng cự đi vào ác mộng trước kia trải nghiệm lại hết trong một lần.
Những ác mộng đó giống như bóng đêm vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại, áp lực, ghê tởm, khiến người ta nghẹt thở. Mà một tháng trước chính là lúc năng lực của anh không khống chế được. Lần đó thành phố Hải đột nhiên có rất nhiều người mơ thấy ác mộng. Quý Lãng rơi vào trong ác mộng tròn một đêm, ghê tởm đến mức vừa tỉnh dậy là nôn mửa. Sau đó anh ép mình không được ngủ, cả ngày lẫn đêm cứ nấn ná, cả người đều chìm vào trong ranh giới của sự sụp đổ.
Sau đó anh cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà ngủ mất, sau khi tỉnh lại thì lại có thể điều khiển năng lực như trước. Trong chuyện này anh không phát hiện ra bất cứ chuyện gì khác thường cả. Ngoại trừ việc trong lúc ngủ thì cảm thấy dường như cổ tay có hơi mát lạnh.
“Có phải anh vẫn chưa tin không? Nếu anh vẫn chưa tin thì có thể đi hỏi bố mẹ anh. Khi đó lúc định hôn bọn họ đã đồng ý rồi. Bố mẹ anh có nhà không?” Vu Miểu Miểu nghĩ rằng chồng tương lai không tin cô thì cũng phải tin bố mẹ mình chứ.
Không chỉ muốn tiến từng bước từng bước một mà thậm chí còn muốn gặp bố mẹ rồi?
“Cô nói cô tên là gì?” Quý Lãng lấy điện thoại ra.
“Vu Miểu Miểu.” Vu Miểu Miểu đáp.
Quý Lãng một tay chống dựa vào thang máy, một tay ấn số điện thoại. Vào lúc anh đang chuẩn bị ấn nút thang máy thì cửa thoát hiểm bên cạnh đột nhiên bị đẩy ra, một bác gái xách theo một túi rác đi đến. Bà ta nhìn hai người đang chặn ở thang máy lập tức mắng chửi một cách chua ngoa: “Hai người ở tầng mấy vậy? Sao lại chiếm thang máy mà không dùng? Tôi ở tầng trên ấn đủ mười phút mà thang máy không nhúc nhích, suýt nữa thì gọi cho bên quản lí khiếu nại rồi. Các cô cậu tuổi còn trẻ mà ý thức sao lại kém vậy hả? Thang máy cũng đâu phải đồ cá nhân của cô cậu, người khác còn dùng đấy. Hai người đang chiếm giữ thiết bị công cộng đó.”
“Cô gái à, cô ở nơi khác đến đúng không? Đến thành phố Hải của chúng tôi rồi thì phải biểu hiện có ý thức cao, nếu không thì người của thành phố Hải chúng tôi không chào đón cô đâu. Bản thân ý thức kém thì đến lúc đó đừng có trách người bản địa chúng tôi ghét bỏ người nơi khác như cô. Cô muốn chúng tôi tiếp nhận cô thì phải thể hiện mình là người có ý thức tốt, vậy mà lại chiếm giữ….”
Vu Miểu Miểu lớn như vậy rồi mà còn chưa bao giờ bị người khác nói như vậy, nhất thời ngây ngẩn tại chỗ.
“Bà đi đi, đi khiếu nại đi. Đúng lúc quản lí cũng đang tìm người nào đó ban đêm lén lút đi đổ rác, làm liên lụy đến khu của chúng ta không được chọn là người có vệ sinh tiên tiến.” Quý Lãng nói một cách ý hữu sở chỉ (ngoài ý trên mặt chữ thì bên trong còn có một ý khác).
Bác gái còn đang mắng người lập tức biến sắc, theo bản năng giấu kín chiếc túi rác ra phía sau.
Gần đây thành phố Hải đang thực hiện phân loại rác, thùng rác 24 giờ bị mang đi rồi, chỉ có thể vứt vào buổi sáng và buổi tối mỗi buổi một lần. Bà ta không chịu phân loại rác nên đều nhân lúc buổi tối nhân viên vệ sinh đã tan làm mới lặng lẽ đem rác ra nơi công cộng vứt. Đợi đến sáng hôm sau nhân viên vệ sinh đi làm thì sẽ giúp bà ta dọn dẹp.
Tháng trước khu này có bình xét vệ sinh. Vì bà ta vứt rác vào ban đêm nên khu Hoa Đình không được chọn là vệ sinh tiên tiến. Người của ban quản lí tức gần chết, họ gửi tin nhắn vào nhóm các chủ nhà rằng cần tìm ra cái người con sâu làm rầu nồi canh này. Từ đó trở đi bác gái này ngày nào cũng mơ thấy ác mộng, sợ bị người khác biết chuyện là do mình làm, số lần vứt rác cũng ít hơn một chút.
Vì gần đây Quý Lãng đi vào trong giấc mơ của bà ta nên mới biết chuyện này.
“Cậu… cậu đổ oan cho tôi.” Bác gái quát lớn.
“Hay là bà khiếu nại xong thì báo cảnh sát là tôi vu oan luôn đi?”
Bà ta im lặng, sắc mặt trắng bệch.
Quý Lãng hừ lạnh một tiếng, nhìn Vu Miểu Miểu nói: “Vào đi.”
Vu Miểu Miểu vội vàng bước vào thang máy.
Bác gái đứng trước thang máy đã đóng kín cửa, sắc mặt xanh lét. Cuối cùng đành cắn răng xách túi rác từ cửa thoát hiểm quay lại trên lầu.