“Ly dị thì ly dị, cô nói rồi thì đừng có mà đổi ý. Tiền nhà họ Trương chúng ta sẽ không chia cho cô một đồng nào.” Bà lão họ Trương nghiêm mặt nói, đồng thời đáy mặt xẹt qua tia đắc ý.
 
Năm đó khi Lữ Dao được cưới vào nhà họ Trương, bà lão đã đưa ra một yêu cầu, bắt bọn họ ký một hợp đồng hôn nhân mới cho cô vào nhà. Cuối cùng Trương Thế Kinh cũng đồng ý, sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn cùng Lữ Dao xong thì ký vào hợp đồng hôn nhân.
 
Theo như quy định trong hợp đồng thì chỉ cần bọn họ ly dị, Lữ Dao sẽ không được chia cho tài sản nhà họ Trương, chỉ được nhận một số tiền trợ cấp nuôi con có hạn.
 
Thật ra lúc đầu bà lão họ Trương còn chẳng muốn cho tiền trợ cấp nuôi con, nhưng Trương Thế Kinh khuyên nhủ nhiều lần, bà lão mới chịu thêm vào điều khoản này.
 
“Mẹ… Dao Dao còn đang mang thai con của con.” Trương Thế Kinh thấy vậy đành nhắc nhở.
 
Bà lão họ Trương ngồi xuống, lẩm bẩm một mình: “Chẳng thể biến thành con trai được thì có sinh ra cũng đâu có ích gì?”
 
Rõ ràng thầy bói kia đã nói sẽ biến thành con tai, còn nói đứa trẻ trong bụng Lữ Dao là thần tiên, sẽ đem lại biết bao lợi ích. Lúc đó đầu có bà lão không tỉnh táo nên mới thấy ông ấy nói đúng, bây giờ mới nghi ngờ, liệu có phải thầy bói đó lừa mình không?
 
Mặc dù trước đó đã bị thuyết phục, nhưng quan niệm xưa cũ còn mãi vẫn điều khiển bà lão. Trong lòng bà lão họ Trương, chỉ có con trai mới là con của nhà họ Trương bọn họ, mới đáng để bà lão coi trọng.
 
Lại thêm những chuyện Lữ Dao làm ra, khiến chút mong đợi đối với đứa bé của bà lão họ Trương hoàn toàn biến mất. Sự nghi ngờ thầy bói kia trong lòng bà lão cũng ngày càng sâu, không được, bà lão phải đi tìm thầy bói đó.
 
Trương Thế Kinh không nghe rõ, nhìn qua mẹ mình với ánh mắt nghi hoặc. Bà lão họ Trương không thèm để ý ông ta, nói với Lữ Dao: “Vậy thì cứ cho cô thêm một chút tiền trợ cấp nuôi con vậy, coi như nhà họ Trương tôi chằng còn nợ gì đứa trẻ trong bụng cô. Nếu không do cô thì Trương Dương cũng không phải cực khổ như thế. Cô đừng nghĩ mình phải chịu nhiều uất ức, chúng tôi làm vậy với cô là đáng lắm.”
 
Ngoại trừ lời đề nghị ly dị kia, từ đầu tới cuối Lữ Dao vẫn chẳng thể hiện thái độ gì.
 
Trương Thế Kinh không muốn mẹ mình đả kích Lữ Dao tiếp, đành phải ôn tồn khuyên nhủ bà lão.
 
Mặc dù bà lão họ Trương không hài lòng nhưng đã quen nghe lời con trai. Trước khi đi, bà lão còn cảnh cáo con trai nhiều lần rằng không thể mềm lòng.
 
Cuối cùng, trong phòng khách chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ. Trương Thế Kinh khẽ nói với Lữ Dao: “Dao Dao, anh biết… Em đã phải chịu rất nhiều tủi nhục, là cả nhà anh có lỗi với em.”
 
Lữ Dao liếc ông ta một cái rồi lại cụp mắt: “Anh muốn nói gì?”
 
Dù sao cũng đã ở cùng Trương Thế Kinh lâu như vậy, đương nhiên Lữ Dao hiểu rất rõ con người ông ta, xin lỗi chỉ là một cách để đạt được mục đích của ông ta thôi.

 
Trương Thế Kinh hơi giật khóe miệng: “Anh biết em trách anh thiên vị Dương Dương, không nói thật với cảnh sát. Anh thừa nhận điều này, nhưng dù sao đó cũng là đứa con đầu lòng của anh, anh không đành lòng nhìn thằng bé rơi vào kết cục đó.”
 
“Anh muốn tôi bỏ qua cho cậu ta? Mắc gì chứ?” Lữ Dao nói một câu trúng ngay tim đen ông ta, thái độ cứng rắn bất ngờ.
 
Trương Thế Kinh hơi giật mình, Lữ Dao mà ông ta biết luôn là người dịu dàng. Bọn họ là bạn học thời đại học, năm đó khi ở trường, Lữ Dao luôn hành xử khiêm tốn, nhát gan lại dễ bị bắt nạt. Cho dù sau này khi cưới ông ta cũng chưa từng lớn tiếng như thế, vì sao đột nhiên như biến thành người khác vậy?
 
Hay là đây mới là con người thật của Lữ Dao, mấy năm nay chỉ đang giả vờ thôi?
 
Không thể nào, Trương Thế Kinh phủ định trong lòng, đâu cần thiết phải giả vờ như thế.
 
Suy nghĩ bay cao bay xa nhanh chóng bị kéo về, Trương Thế Kinh giật giật khóe miệng nói: “Đúng là mẹ anh nói chuyện hơi khó nghe, nhưng hẳn là em cũng biết rõ lời mẹ nói là thật. Sau khi chúng ta ly dị thì ngoài tiền trợ cấp nuôi con, em sẽ không nhận được bất cứ khoản tiền nào khác.”
 
Lữ Dao im lặng không đáp.
 
“Anh có thể cho em năm triệu*, đổi lại, em phải bỏ qua cho Dương Dương.”
 
Có vẻ Lữ Dao hơi dao động: “Cho dù tôi bỏ qua thì cảnh sát vẫn sẽ tiếp tục điều tra.”
 
*Hơn 17 tỷ VND
 
Trương Thế Kinh cười: “Anh sẽ xử lý những chuyện sau đó.”
 
Nếu Lữ Dao thân là người bị hại chịu bỏ qua thì việc cứu Trương Dương ra khỏi cục cảnh sát sẽ dễ hơn nhiều.
 
“… Mười triệu*.”
 
“Đồng ý.” Khựng lại một chút, Trương Thế Kinh nói tiếp, “Đừng nói cho mẹ anh.”
 
*Khoảng 35 tỷ VND
 
Nếu để bà lão họ Trương biết nội dung cuộc giao dịch của bọn họ thì sợ là bà lão sẽ tới làm phiền Lữ Dao mỗi ngày.
 
Trong mắt bà lão, Lữ Dao làm vậy chẳng khác gì hút máu nhà họ Trương, đáng lẽ không thể cho Lữ Dao một đồng bạc nào hết, chứ đừng nói tới cái giá mười triệu nhân dân tệ.
 
Có lẽ số tiền đó không là gì đối với Trương Thế Kinh, nhưng thật sự không ít ỏi.
 
“Tôi biết rồi.” Lữ Dao cụp mắt.
 

 
Sau khi Khương Lệ biết được tin tức cặp vợ chồng nhà họ Trương vốn rất tình cảm muốn ly dị từ miệng em gái Trương Thế Kinh thì cảm thán: “Cứ nghĩ Lữ Dao sẽ nhịn tiếp, dù gì Trương Thế Kinh cũng đối xử với cô ta cũng tốt lắm, chờ bà lão nhà họ Trương qua đời rồi thì không phải nhà họ Trương sẽ thuộc về cô ta à.”
 
Có vẻ bà thấy tiếc hận thay Lữ Dao.
 
Tuy hai người không thân thiết gì, nhưng bây giờ chuyện nhà họ Trương ai chẳng biết. Làm gì có ai tin Trương Dương đổi thuốc của mẹ kế thành thuốc sinh con, đứa nhóc đó thì biết gì chứ, chắc chắn là bà lão nhà họ bảo cậu ta làm chuyện thất đức này.
 
Lữ Dao không làm gì bà lão họ Trương được, tức quá nên đành ra tay với Trương Dương tuổi còn nhỏ.
 
Nói tới đây, Khương Lệ không nhịn được mà lắc đầu: “Ỷ vào cô ta là phụ nữ một thân một mình nên bắt nạt, Trương Thế Kinh cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.”
 
Nói rồi nhìn liếc qua Đổng Chính Hào.
 
Lão Đổng cực kỳ nhạy cảm ngẩng đầu lên, bất mãn: “Nhìn anh làm gì? Anh tốt bụng hơn cái người nhà họ Trương đó nhiều.”
 
Khương Lệ khẽ hừ một tiếng, nếu nói bà lão họ Trương vô lý thì mẹ Đổng Chính Hào nào có kém gì, bên đó đổi thuốc, bên này thì bán luôn cháu gái. May là không phải con gái bà, nếu không bà đã nhảy ra xé xác mẹ Đổng Chính Hào rồi. Hai người đều táng tận lương tâm như nhau, móc mỉa nhau làm gì chứ.
 
Lúc hai người đang nói chuyện, Liễu Mộc Mộc cầm điện thoại bước xuống lầu. Cô vừa nhận được điện thoại của Yến Tu, anh bảo anh đã đi làm lại, cho nên cô định ra ngoài nhận lì xì trễ.
 
Nhìn thấy Liễu Mộc Mộc, hai người lập tức dừng chủ đề về nhà họ Trương lại, có lẽ là sợ cô nhớ tới Vương Quế Hương đã mất, nhưng thật ra từ nãy cô đã nghe được rồi.
 

Cô đi tới chỗ ghế sa lông ngồi xuống, thuận miệng hỏi: “Ly dị thật ạ?”
 
Khương Lệ trả lời: “Cũng không hẳn, nghe nói Trương Thế Kinh cho cô ta một khoản tiền, bà lão nhà họ Trương chưa biết chuyện này đâu, nếu không là nháo nhào cả lên rồi.”
 
Thú vị đấy chứ, Liễu Mộc Mộc nghĩ thầm, cô nhớ hôm đó Lữ Dao nói với cô, bà lão họ Trương cũng chẳng trong sạch gì đâu. Lữ Dao không đáp trả bà lão mà lại ra tay với Trương Dương, rốt cuộc là định bỏ qua cho bà lão thật, hay muốn ly hôn, nhận tiền xong thì đối phó bà lão họ Trương sau?
 
“Chắc chắn sẽ nháo nhào nhanh thôi, con thỏ hung lên thì còn biết cắn người mà.” Liễu Mộc Mộc nói một câu đầy ẩn ý, huống chi Lữ Dao có phải con thỏ hay không thì chưa chắc.
 
Lỗ tai Khương Lệ lập tức dựng đứng lên, nghĩ rằng Liễu Mộc Mộc định nói gì thêm. Tiếc là bà phải thất vọng rồi, Liễu Mộc Mộc chỉ đứng dậy vẫy tay với hai người: “Con ra ngoài chơi đây, bye bye.”
 
Cô đi rồi, Đổng Chính Hào mới “chậc” một tiếng, hơi bất mãn: “Con bé này, nói chuyện sao có thể nói một nửa rồi đi chứ?”
 
Khương Lệ thu lại tầm mắt, nói với Đổng Chính Hào: “Nhà mình có hợp tác làm ăn gì với nhà họ Trương không? Nếu có thì vẫn nên hủy hợp tác sớm chút, em thấy ý Liễu Mộc Mộc là vẫn còn chưa xong chuyện đâu.”
 
“Còn cần em phải nhắc à.” Đổng Chính Hào xua tay, “Anh đến công ty đây.”
 
Ngày làm việc chính thức thứ ba, phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt vinh hạnh được Liễu Mộc Mộc xách trà sữa ghé thăm.
 
Phương Xuyên vừa thấy cô đã bắt đầu nói lời nghiêm chính: “Chúng tôi nhất định sẽ không nhận hối lộ của người dân.”
 
Ánh mắt hai người đều đang nhìn túi trà sữa cô mang tới.
 
Sau đó Liễu Mộc Mộc ung dung lấy ống hút cắm vào, cười với Phương Xuyên: “Cái này là em tự mua cho mình.”
 
Phương Xuyên: Tự mình đa tình rồi, đau lòng quá. Nhưng đó là trà sữa vị xòa mà anh ấy thích nhất.
 
Đội trưởng Phương còn đang đứng ngoài cửa ngẫm lại sự đời, Liễu Mộc Mộc đã chui tọt vào tìm Yến Tu, khi đi ngang bàn làm việc của Phương Xuyên còn thuận tay đặt ly trà sữa xuống.
 
Người cứng miệng không xứng có trà sữa, nhưng ai bảo cô dễ mềm lòng chứ.
 
Khi cô đi vàng, Yến Tu đang nhìn màn hình máy tính. Cô nhào tới bàn anh: “Chúc mừng năm mới, năm mới phát tài nha.”
 
Sau đó trông mong hỏi: “Lì xì đâu?”
 
Yến Tu ngẩng đầu nhìn Liễu Mộc Mộc, quần áo hôm nay của cô rất sặc sỡ, áo lông mập mạp màu đỏ, làm nổi bật khuôn mặt trắng như tuyết, cứ như chiếc lồng đèn đỏ di động.
 
Nhìn đôi mắt to tròn sáng long lanh của cô, anh lại nhịn không được nghi ngờ, rốt cuộc thì Liễu Mộc Mộc tới vì anh hay tới vì lì xì của anh vậy.
 
Anh đẩy bao lì xì đã chuẩn bị sẵn qua, Liễu Mộc Mộc vui mừng mở ra, bên trong không có tờ chi phiếu năm triệu nhân dân tệ như cô mơ tưởng, mà là năm đồng tiền cổ.
 
“Oa, mấy đồng tiền này xanh lên luôn này.” Liễu Mộc Mộc ngắm nghía thật kỹ những đồng xu cổ, trong đó có ba đồng có thể đọc rõ chữ, toàn là bảo vật cả đó.
 
Còn chữ trên hai đồng còn lại rất kỳ quái. Một cái có hình đồng hồ cát, khắc nổi chữ gì đó rất lạ. Đồng còn lại thì là một kiểu chữ lạ kỳ.
 
“Đây là chữ gì vậy. Hai, nửa?”
 
“Nửa lượng.”
 
“Đợi đã.” Liễu Mộc Mộc giật mình, âm lượng vô thức cao lên, “Đây là nửa lượng thời Tần hả?”
 
“Ừm.”
 
“Đây là xu ngũ đế* hả?” Mặc dù ngày nào thầy Liễu của chúng ta cũng xóc đồng xu nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng nhìn thấy nguồn gốc của tiền xu, xu ngũ đế.
 
*Là năm đồng xu của năm vị hoàng đế: Thuận Trị, Khang Hy, Ung Chính, Càn Long và Gia Khánh.
 
Đây là món đồ coi bói mà mọi thầy bói đều áo ước có được đó.
 
“Đúng vậy.”
 
“Thật sự cho em hả?” Đôi mắt Liễu Mộc Mộc như lóe lên ánh sáng vàng. Mặc dù cô coi bói không chuẩn lắm, nhưng cũng không cản được đam mê của cô đối với mấy món đồ coi bói như những thầy bói khác đâu.

 
“Không muốn à?”
 
“Muốn chứ.” Liễu Mộc Mộc ngại ngùng xịch qua chỗ anh, “Nhưng quý quá.”
 
Yến Tu không đáp lại, chờ cô nói tiếp.
 
“Hay để em lấy thân báo đáp đi!” Sau đó đèn lồng đỏ nhào về phía anh.
 
Anh chống ngón trỏ lên trán cô, dùng sức không nhẹ cũng không nặng, vừa đủ để cô không thể lại gần thêm một bước.
 
Liễu Mộc Mộc thất vọng phủi phủi tay, hầy, lại thất bại.
 
“Không cần đâu, cảm ơn, mời ngồi về chỗ.”
 
“Ồ.” Liễu Mộc Mộc rầu rĩ ngồi xuống, không quên cất thật kỹ bao lì xì năm mới của mình, sau đó tiếp tục thò đầu lại, “Anh đang xem gì đó?”
 
Yến Tu xoay máy tính lại, bên trên là ảnh chân dung người hàng xóm của cô.
 
“Lữ Dao?” Liễu Mộc Mộc hơi ngạc nhiên, “Anh điều tra bà ta làm gì?”
 
“Không phải em cảm thấy bà ta rất lạ à?” Yến Tu lại xoay máy tính về, thuận miệng đáp.
 
“Chỉ là em thấy bà ta hơi kỳ lạ thôi mà.” Cô nói nhỏ.
 
Tuy nói vậy nhưng khi Liễu Mộc Mộc muốn tới gần để xem tư liệu về Lữ Dao, Yến Tu lại khép máy tính lại.
 
“Tư liệu nội bộ, phải giữ bí mật.”
 
“Keo kiệt.” Liễu Mộc Mộc thì thầm, “Vậy thì anh điều tra được gì rồi?”
 
“Không điều tra được gì, bình thường như mọi người bình thường.”
 
Theo như tư liệu thì cuộc đời Lữ Dao đơn giản đến lạ. Lúc nên đi học thì đi học, sau khi tốt nghiệp, tìm được một công việc không tốt không xấu, khó khăn trắc trở duy nhất chính là người bạn trai bà ta yêu ba năm đã chia tay bà ta để cưới người khác.
 
Sau này bà ta gặp lại Trương Thế Kinh, bạn học thời đại học. Bà ta kết hôn với ông ta, sau khi cưới thì chưa từng ra ngoài làm việc.
 
Điều đáng nhắc tới chính là Lữ Dao không có bất cứ tín ngưỡng nào, cũng chưa từng viếng thăm chùa miếu, chứ đừng nói tới chuyện bói toán, đoán vận mệnh.
 
“Có khi nào hôm đó bà ta tìm em là vì mềm lòng?” Bởi vì không muốn báo cảnh sát cho nên mới tìm cô bói thử xem chẳng hạn? Liễu Mộc Mộc cũng không chắc chắn lắm, nhưng cô vẫn thấy có chút kỳ lạ như trước.
 
“Mà nói đi thì phải nói lại. Em nghe nói bà ta muốn ly dị, hôm ăn Tết bà ta nhập viện, sau đó thì báo cảnh sát bảo con kế đổi thuốc của mình thành thuốc sinh con, làm hại bà ta.” Liễu Mộc Mộc cảm thán, có lẽ Lữ Dao đã phải chịu cú sốc rất lớn.
 
Yến Tu nhướn mày: “Hoàn cảnh nơi ở của em thật khiến người ta lo lắng thay.”
 
“Lúc trước em và ông nội còn chứng kiến nhiều chuyện kỳ quái hơn cơ, không thiếu gì chuyện rối ren hơn vụ này.”
 
Yến Tu không nói gì, từ chuyện bố mẹ, em trai, em gái cho tới chuyện nhà hàng xóm, hình như cô thật sự cho rằng cuộc sống như vậy rất bình thường.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play