Bám lấy Yến Tu trong văn phòng anh cả buổi, cuối cùng Liễu Mộc Mộc cũng định về. Cùng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng cãi vã ầm ĩ không dứt, giọng nói này còn rất quen.
 
Cô thò đầu ra ngoài nghe ngóng thử, vừa lúc nhìn thấy Phương Xuyên dẫn vài người đi vào.
 
Hai người đi cạnh anh ấy cũng là cảnh sát, đang bày vẻ mặt khó xử giải thích thân phận hai người còn lại.
 
Mà hai người còn lại, có một người đúng như dự đoán của Liễu Mộc Mộc, là bà lão nhà họ Trương bên hàng xóm. Bà lão nắm chặt cánh tay một người như sợ người đó chạy mất, hùng hổ bước tới.
 
Người bị bà lão kéo theo có vẻ là người mù, buộc một mảnh lụa đen che mắt lại. Nhưng nhìn cách đi đường của ông ấy thì hẳn là chỉ làm màu vậy thôi.
 
Người đó mặc áo dài màu đen thêu hạc tiên, để chòm râu dài. Có lẽ phong cách hôm nay của ông ấy là đạo trưởng lạnh lùng nên còn búi một búi tóc tròn. Đặc biệt là gương mặt rất anh tuấn.
 
Có thể không anh tuấn được chắc? Mấy năm nay, gương mặt này đã cướp rất nhiều mối làm ăn của ông nội cô đó.
 
Đúng là người quen đi đâu rồi cũng sẽ gặp nhau, đây không phải ông Lưu mù cách nhà cô một con phố, đồng hương của cô đây à!
 
Lúc trước khi họ rời đi, Liễu Mộc Mộc cứ nghĩ rốt cuộc thì ông Lưu mù cũng độc chiếm hết dưới đó rồi. Không ngờ ông ấy cũng chạy lên Khánh Thành, chẳng lẽ lại ngã ngựa ở quê?
 
Thấy Liễu Mộc Mộc dựa vào cửa vui vẻ hóng hớt, có vẻ không định đi, Yến Tu mới đi tới sau lưng cô xem thử: “Nhìn gì đó?”
 
“Bà lão kia chính là mẹ chồng của Lữ Dao.” Liễu Mộc Mộc chỉ cho Yến Tu xem.
 
Yến Tu chỉ nhìn thoáng qua, không phản ứng lại.
 
“Người còn lại là một thầy bói dưới quê em, bọn em hay gọi ông ấy là ông Lưu mù, nổi tiếng lắm.” Sau đó Liễu Mộc Mộc hạ thấp giọng, “Lén kể anh thôi nha, ông nội em vẫn luôn coi ông ấy là đối thủ làm ăn, nhưng ông ấy đắt khách gấp năm, sáu lần nhà em đấy.”
 
Đúng là chuyện cũ đau lòng mà.
 
Yến Tu hơi hứng thú hỏi: “Ông ấy cũng là một người gieo quẻ à?”
 
“Không phải.”
 

“Vậy ông ấy bói chuẩn lắm ư?” Theo như suy đoán của Yến Tu thì hẳn là trình độ của ông nội Liễu Mộc Mộc phải cao lắm.
 
Ngoài lệnh bài gieo quẻ trên người cô ra thì còn di chứng mỗi lần coi bói của cô, hẳn đều là ông nội cô giải quyết.
 
Liễu Mộc Mộc suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Trình độ tầm cỡ khả năng gieo quẻ ngày thường của em á.”
 
Mười lần gieo chuẩn năm lần, còn lại thì phải nhờ vào cái miệng biết ba hoa.
 
Dù sao thì cũng tính là có bản lĩnh, nhưng cũng không hẳn là có bản lĩnh.
 
Yến Tu hơi nhếch môi, không khỏi nhìn ông Lưu mù thêm vài lần.
 
Bên ngoài, bà lão họ Trương còn đang kéo ống tay áo của ông Lưu mù, lớn tiếng nói với Phương Xuyên: “Đồng chí cảnh sát, ông ta là tên lừa đảo, lần trước còn tới nhà tôi bảo rằng cái thai con dâu tôi đang mang có lai lịch rất lớn. Nếu không do ông ta thì tôi đã cho phá cái thai kia từ lâu rồi, làm gì có chuyện bây giờ ly hôn lại phải tốn thêm một khoản trợ cấp nuôi con chứ!”
 
Bà lão nói như mình đúng lắm, khiến mấy viên cảnh sát nhíu mày.
 
Ông Lưu mù ung dung lên tiếng: “Cô em này, là con trai, con gái em đưa tiền nhờ tôi diễn kịch, nói là lừa đào thì oan cho tôi quá.”
 
Lông mày bà lão họ Trương dựng đứng: “Cô em cái gì mà cô em, ông còn dám trêu ghẹo tôi à!”
 
Rõ ràng là tuổi tác của ông Lưu mù nhỏ hơn bà lão, thế nhưng chỉ vì kéo gần thế hệ mà bỏ cả mặt mũi.
 
Ông Lưu mù bất đắc dĩ quay qua Phương Xuyên, chắp tay với anh ấy: “Sếp à, lời tôi nói đều là thật. Hôm đó, con gái của bà lão này tìm tới nhờ tôi giúp. Vốn dĩ tôi cũng không định đồng ý, nhưng khi nghe là để cứu mạng một đứa bé vô tội thì mới đồng ý.”
 
“Nhà tôi có định giữ đứa bé hay không thì liên quan gì tới ông, rõ ràng là ông muốn nhân cơ hội lừa tiền. Đồng chí cảnh sát, nhất định các cậu phải bắt ông ta lại, loại người này chỉ làm ô nhiễm bầu không khí Khánh Thành ta thôi.”
 
Ba viên cảnh sát đứng đó chưa ai nói lời nào.
 
Chuyện lạ thì thấy họ nhiều rồi, nhưng loại người đã kỳ lạ còn không biết xấu hổ như thế thì là lần đầu.
 
Hai viên cảnh sát dẫn người vào hạ thấ giọng nói với Phương Xuyên: “Đội trưởng Phương, phải xử lý chuyện này thế nào đây?”
 
Trước đây mấy trường hợp bị đưa tới cục toàn là thầy bói lừa đảo, cứ phạt tiền theo quy trinh là xong chuyện.
 
Nhưng lần này, bà lão thật sự khiến người ta khó chịu, hơn nữa danh tiếng của thầy bói kia cũng khá tốt. Bọn họ có đi hỏi mấy quầy bói xung quanh, tất cả đều  cảm thấy ông ấy là người có bản lĩnh, cho nên bọn họ mới mời ông ấy tới.
 
Dù sao thì nghề nghiệp vi diệu này ít nhiều cũng có liên quan tới phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt bọn họ.
 
Phương Xuyên xua xua tay với bọn họ, ra hiệu bọn họ cứ nhìn là được.
 
Anh ấy lên tiếng: “Hai người đều nói rất có lý, tuy nhiên cục cảnh sát không phải nơi ai nói lớn hơn thì người đó đúng, cần phải có bằng chứng mới được.”
 
Bà lão họ Trương lập tức phụ họa: “Đồng chí cảnh sát nói chí phải. Từ trước tới nay tôi làm việc đều phải có bằng chứng rõ ràng, nếu không có bằng chứng thì đâu thể bắt người bừa bãi.”
 
Nói rồi còn trừng mắt, liếc ông Lưu mù.
 
Phương Xuyên vô cảm nói với bà lão họ Trương: “Hiện tại đã không còn là chuyện của riêng hai người nữa rồi. Bà cảm thấy mình bị lừa, ông ấy thì nói là do con trai bà nhờ vả, vậy thì  mời con trai bà lên là được.”
 
“Vậy sao được, con trai tôi hằng ngày bận rộn.” Bà lão họ Trương lập tức từ chối.
 
“Con trai bận thì gọi con gái tới, dù sao cũng phải ba mặt một lời nói rõ.”
 
Tròng mắt bà lão xoay chuyển, sau đó vội lật mặt: “Đồng chí cảnh sát, cả hai đứa con tôi đều không thể tới được. Hay là tôi không tố ông ta tội lừa đảo nữa. Thế nhưng việc ông ta truyền bá tư tưởng mê tín dị đoan là thật, tôi có tố cáo thì cũng là có công, phải bắt giam ông ta mấy ngày chứ?”
 
Bà lão không phải kẻ ngốc, nếu ông Lưu mù đã luôn miệng nói nhờ con bà lên làm chứng thì chắc là thật rồi. Mấy ngày nay, tinh thần bà lão không ổn định lắm cho nên mới không thấy kỳ lạ. Bây giờ nghĩ lại, con trai bà lão vốn không tin mấy thứ này, sao mời một thầy bói về nhà thì lại tin răm rắp thế được.
 
Hóa ra là vì đứa con trong bụng con đàn bà kia nên hai anh em mới cấu kết cùng lừa bà lão.
 
“Thưa bà, cục cảnh sát không phải nơi bà muốn tố cáo ai thì tố. Chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ vụ việc lừa đảo, cho nên nếu bà không chịu liên hệ với con bà thì chúng tôi đành dùng cách khác liên lạc với họ.” Thái độ của đội trưởng Phương rất cứng rắn.
 
Bà lão bị anh ấy dọa sợ, do dự một lúc thì bảo, “Vậy được, để tôi gọi con trai tôi tới.”
 

Sau khi nhận được cuộc gọi không lâu, Trương Thế Kinh liền vội vàng tới cục cảnh sát. Trong điện thoại bà lão không nói rõ, khi tới ông ta mới biết mẹ mình đi tìm ông thầy bói kia, lại còn kéo người ta lên đồn.
 
Ông ta thật sự không biết nên nói gì mới phải, cuối cùng chỉ biết xin lỗi Phương Xuyên: “Xin lỗi đồng chí cảnh sát, đều do khi tôi ở nhà đã không nói rõ với mẹ.  Lời ông ấy nói là thật, em gái tôi đã tìm ông ấy nhờ vả. Không hề có lừa đảo gì hết, là mẹ tôi hiểu lầm thôi.”
 
Bà lão họ Trương kéo kéo tay con trai, có vẻ không vui vì cách xử lý này lắm.
 
Trương Thế Kinh bất đắc dĩ nói với bà lão: “Mẹ, có chuyện gì thì về nhà rồi nói được không?”
 
Con trai đã nói vậy rồi, bà lão họ Trương đành bỏ cuộc, nhưng vẫn không quên lườm ông Lưu mù.
 
Đáp lại bà lão chỉ có nụ cười của ông ấy, rõ ràng là ông ấy chằng hề để ý chút nào.
 
“Là hiểu lầm thì tốt, về nhà ông nhớ giải thích rõ lại cho bà cụ nhé, mọi người có thể đi rồi.” Phương Xuyên cũng không làm khó ông ta.
 
“Đã làm phiền anh nhiều.” Nói rồi Phương Thế Kinh còn xin lỗi ông Lưu mù: “Thầy Lưu, xin lỗi vì đã làm tốn thời gian buôn bán của thầy.”
 
“Không sao, không sao, đều là hiểu lầm cả mà.” Ông Lưu mù cười ha hả nói, có vẻ không để bụng chuyện này thật.
 
“Nếu thầy Lưu không ngại thì để tôi đưa thầy về nhé?”
 
“Không cần, không cần, tôi tự về được.”
 
“Chở ông ta về làm gì chứ? Rõ ràng ông ta chỉ giả mù lừa người, mau về thôi.” Bà lão họ Trương kéo cánh tay Trương Thế Kinh nói.
 
Trương Thế Kinh xấu hổ gật đầu chào những người trong phòng rồi rời đi cùng bà lão.
 
Sau khi đuổi được hai mẹ con kia đi, Phương Xuyên đang định mời vị thầy bói này về thì thấy Liễu Mộc Mộc bước ra từ văn phòng Yến Tu.
 
Không phải đi về phía anh ấy, mà là phía thầy bói.
 
“Thầy Lưu, đã lâu rồi không gặp ạ.”
 
Ông Lưu mù thoáng sủng sốt rồi cười: “Ai ui, không phải Tiểu Mộc Mộc đây à? Con sống có vẻ tốt nhỉ, giờ thành đèn lồng béo ú rồi.”
 
Phép so sánh của ông ấy cứ như chưa tốt nghiệp tiểu học.
 
Liễu Mộc Mộc không vui: “Con béo chỗ nào chứ?”
 
“Mặt, béo hơn hồi ở nhà một vòng luôn đấy. Xem ra Khánh Thành vẫn nuôi con tốt hơn.”
 
Liễu Mộc Mộc sờ mặt mình, bắt đầu tìm mỡ xung quanh, trong lòng hoài nghi liệu có phải mình mập lên thật không.
 
Thấy hai ngươi có vẻ rất thân thiết, Phương Xuyên mới tò mò hỏi: “Hai người quen nhau à?”
 
“Quen chứ, quen chứ, là cùng một quê tới. Lúc trước nghe nói Liễu Mộc Mộc và ông nội con bé đến Khánh Thành kiếm ăn, tôi nghĩ thành phố lớn cũn kiếm tiền dễ hơn, thế là cũng tới đây theo.” Ông Lưu mù giải thích.
 
“Sau đó ông bị bắt lên đồn, ông vẫn cứ thu hút như ngày nào.” Liễu Mộc Mộc cà khịa.
 
Vì sao ông Lưu mù có thể dìm ông nội cô xuống, trở thành thầy bói đệ nhất quê cô? Còn không phải là vì đẹp trai hơn à!
 
Ông nội cô quanh năm ăn mặc rách rưới, ông Lưu mù người ta thì luôn đổi mới phong cách, còn mặc đồ rất đẹp. Một mình ông ấy đã nâng cao giá trị nhan sắc của thầy bói trong mắt mọi người rồi.
 
Góc độ mới lạ, làm gì có ai bắt chước được.
 
Nhắc tới chuyện này, ông Lưu mù một lời khó nói hết: “Lão phu coi bói hai mươi mấy năm, lần đầu tiên gặp phi vụ khó ăn như vậy. Tuy là thành phố lớn dễ kiếm tiên hơn nhưng lòng người phức tạp, có cả kẻ muốn quỵt tiền lão phu, thật quá đáng!”
 
Ông ấy cũng biết tổn thương chứ bộ.
 
Sau đó ông ấy hiếu kỳ hỏi Liễu Mộc Mộc: “Tiểu Mộc Mộc, sao con cũng ở trong cục cảnh sát vậy, không phải là bị bắt về đó chứ?”
 
“Không phải, là bạn trai… Bạn trai tương lai của con làm việc ở đây.” Liễu Mộc Mộc nói như đúng rồi.
 

Ông Lưu mù liền nhìn qua Phương Xuyên, ánh mắt mang theo chút ghét bỏ, là người này à?
 
Ông ấy kéo Liễu Mộc Mộc qua một bên, nói nhỏ: “Mặt người này vuông quá, không được, không được, một lần dại dột là đời sau phải đi thẩm mỹ hết đó con.”
 
Phương Xuyên bên cạnh nghe lén mà tức tới bật cười, hóa ra đồng hương các người có cùng mắt thẩm mỹ à?
 
“Không phải người đó…” Liễu Mộc Mộc còn chưa nói hết thì Yến Tu đã đi ra, một già một trẻ nhìn qua phía anh.
 
Yến Tu hơi gật đầu với ông ấy. Ánh mắt ông ấy sáng rực lên, cảm thán, dù là ngoại hình hay gương mặt thì đều hơn ông ấy ngày đó một chút đấy.
 
Ông ấy vỗ vai cô, ánh mắt muốn nói: Người này à?
 
Liễu Mộc Mộc điên cuồng gật đầu.
 
Ông Lưu mù khẽ vuốt chòm râu đẹp của mình, gật đầu nói nhỏ: “Cuộc giao dịch này, không lỗ.”
 
“Con cũng thấy thế.” Liễu Mộc Mộc vui vẻ.
 
Cuối cùng Liễu Mộc Mộc bị ông Lưu mù bất ngờ xuất hiện giữa đường bắt cóc mất, vứt luôn Yến Tu sang một bên. Nhìn hai ông cháu vui vẻ bàn chuyện ăn cơm, còn quên cả chào tạm biệt anh, Phương Xuyên xích lại gần Yến Tu, thấy hơi vui khi anh bị bỏ rơi, hỏi: “Có cảm giác gì?”
 
“Cậu rất rảnh?”
 
“Thì rảnh thật mà. Nói chứ nếu ông ấy trẻ lại mấy chục tuổi thì nhất định còn được chào đón hơn cậu nữa.”
 
Yến Tu: …
 
Rời khỏi cục cảnh sát, Liễu Mộc Mộc mới nhớ ra mình chưa chào tạm biệt Yến Tu, bước chân không khỏi do dự.
 
“Sao vậy?” Ông Lưu mù hỏi.
 
“Vừa nãy rời đi mà con quên chào tạm biệt luôn rồi.”
 
Ông Lưu mù lắc đầu, nói như người từng trải: “Con bé này thật thà quá. Theo đuổi bạn trai thì không thể bám dính người ta được. Muốn được để ý lại thì thỉnh thoảng phải tỏ ra lạnh nhạt.”
 
“Ui, còn có cách này ạ?”
 
“Đương nhiên. Thời còn trẻ ông thích một cô gái rất lạnh lùng, cuối cùng đã dùng cách này theo đuổi được người ta đó.”
 
“Vậy cô gái lạnh lùng đó đâu rồi ông?” Liễu Mộc Mộc chuẩn xác đâm trúng chỗ đau của ông ấy.
 
Ông Lưu mù xấu hổ: “Người nhà cô ấy không đồng ý để hai bọn ông yêu nhau cho nên cố tình chia cắt, cô ấy về cưới chồng rồi.”
 
“Thảm dữ vậy.” Liễu Mộc Mộc đồng cảm.
 
“Ai ui hôm nay tâm trạng tốt, đừng nói chuyện này nữa, lão phu dẫn con đi ăn đồ Nhật.”
 
“Trời lạnh thế này thì ăn đồ Nhật gì chứ, phải ăn lẩu mới đúng bài.”
 
“Được, được, được, vậy ăn lẩu.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play