Tư Cửu Niên nói chuyện với Yến Tu tới trưa, còn giữ anh lại ăn cơm trưa.
 
Yến Tu uống với ông lão hai ly rượu. Nhân lúc ông lão ngà ngà say, anh liền xin về.
 
Từ Cửu Niên nằm trên giường vẫy tay với anh: “Nhóc con, có cơ hội thì gặp lại nhé.”
 
Bước chân Yến Tu hơi khựng lại, sau đó mỉm cười: “Vẫn không nên tùy tiện gặp mặt thì hơn.”
 
Từ Cửu Niên cười ha ha, nếu gặp lại thì lúc đó ông lão đã chết rồi. Cũng không biết sau khi chết thì liệu có gặp được người bạn cũ đã ra đi trước mình không nhỉ?
 
Chu Hành vẫn luôn canh giữ bên ngoài, buổi trưa chỉ mua mì tôm ở quán tạp hoa nhỏ trong thôn để ăn. Cuối cùng Yến Tu cũng chịu ra, ông ta thở phào nhẹ nhõm.
 
“Cậu Yến, có thuận lợi không?”
 
“Thuận lời. Mấy ngày nay đội trưởng Chu nhất định phải cho người canh giữ quanh đây cẩn thận, không được tới gần.”
 
“Được.”
 
Sáng sớm ngày 28 tháng 12 âm lịch, Yến Tu vừa đi máy bay tới thủ đô thì nhận được cuộc gọi từ Chu Hành.
 
Giọng nói đội trưởng Chu vẫn luôn khôn khéo tài giỏi thoáng hoảng hốt: “Cậu Yến, tối hôm qua vị tiền bối kia đã qua đời. Chúng tôi tìm thấy bốn người ở dưới tầng hầm sân sau nhà ông lão, có một người đã chết, ba người còn lại vẫn còn thở…”
 
Yến Tu hơi khựng lại: “Cứ báo cáo lên theo trình tự thông thường là được.”
 
“Vâng.”
 
Đội trưởng Chu nhìn bốn người được đưa ra, có cứu được ba người còn thở hay không vẫn khó nói lắm.
 
Bốn người đàn ông khỏe mạnh đối đầu với một lão già sắp chết mà lại bị đưa xuống tầng hầm, đúng là chuyện lạ đáng sợ.
 
Hình như ông lão đã lo việc ma chay cho bản thân xong từ trước rồi. Lúc bọn họ bước vào không phát hiện bất cứ con cổ trùng nào, ông lão đang mặc áo liệm nằm trên giường, ngay cả ảnh đen trắng cũng đã chuẩn bị xong.
 
Tang lễ của ông lão do người trong thôn tổ chức, nghĩa địa cũng đã chọn xong. Đám tang diễn ra trước Tết, bởi vì đây là hỷ tang*. Mặc dù ông lão không có người thân, nhưng hàng xóm lại rất nhiệt tình, làm lễ rất lớn.

 
*Theo tập quán của người Trung Quốc, những ai sống trên 60 tuổi được coi là thọ, khi chết đi thì gọi là “hỷ tang”, hay còn gọi là “bạch hỷ sự”. Thường thì người thân của những người này đều đã chuẩn bị về mặt tâm lý và vật chất cả rồi (hẳn là vì người đó lớn tuổi, sống chết là chuyện thường)
 
Chờ mọi chuyện kết thúc, Chu Hành mới thông báo một tiếng cho Yến Tu biết.
 
Ngày Từ Cửu Niên chết, chủ nhà họ Tề năm trên giường bệnh suốt ba mươi năm cuối cùng cũng tắt thở.
 
Nghe nói khi còn trẻ vị chủ nhà họ Tề này đã không khỏe rồi, cho nên đổi tên thành Trưởng Sinh. Cứ nghĩ ông ta sẽ chết sớm, ai ngờ lại chậm chạp tới năm chín mươi tuổi mới chết, còn sống lâu hơn nhiều người.
 
Nhưng người từng gặp ông ta đều cảm thấy, nếu ông ta sống như thế thì không bằng cứ chết đi cho rồi.
 
Nghe nói khi nhà họ Tề dọn xác, thi thể đã không ra hình người nữa, có mùi hôi thối rất nặng.
 
Ngày nào thủ đô chẳng có chuyện lạ xảy ra. Chủ nhà họ Tề đã tránh khỏi tầm mắt của người đời ba mươi năm, thế nên cũng chẳng có ai quan tâm sống chết của ông ta. Chỉ thỉnh thoảng khi tụ tập mới thuận miệng nhắc tới vài câu.
 
Điều đáng tiếc duy nhất đó là năm nay nhà họ Tề phải để tang, có khả năng không tổ chức tiệc đầu năm được rồi.
 
Mấy năm qua, tiệc lớn do nhà họ Tề tổ chức luôn được mong đợi rất nhiều.
 
Đêm giao thừa, nhà chính nhà họ Yến cực kỳ náo nhiệt. Lứa anh em trước của nhà họ Yến có năm người, cộng thêm mười mấy lứa sau, tất cả đều về nhà chính ăn tết.
 
Yến Tu chơi bài cùng hai chú mình một lát, bên ngoài bắt đầu bắn pháo hoa.
 
Anh nhìn đồng hồ, đã mười một giờ năm mươi.
 
“Tiểu Tu cứ nhìn điện thoại mãi, đang chờ ai gọi à?” Chú ba của Yến Tu cười híp mắt hỏi.
 
Yến Tu hơi sửng sốt, sau đó bật cười: “Không có ạ.”
 
“Em trai cháu cũng kết hôn rồi, khi nào thì cháu mới dẫn bạn gái về ra mắt bọn chú đây?” Chú hai Yến vỗ vai cháu trai mình.
 
“Thằng bé ấy đã chọn đâu. Hồi trước chị chấm được một cô bé khéo việc nhà, muốn giới thiệu cho thằng bé làm quen thử, kết quả từ chối luôn rồi.” Mẹ Yến Tu đi tới sau lưng anh, không vui sẵng giọng.
 
Cho dù là gia đình nào thì chủ đề mãi mãi không đổi khi ăn Tết vẫn là giục kết hôn.
 
Thấy mấy người lớn trong nhà tụ tập lại một chỗ cùng thục giục mình kết hôn, Yến Tu chỉ mỉm cười nghe họ nói, không hề có bất cứ phản ứng nào khác, chẳng ai nhìn thấu anh đang nghĩ gì.
 
Đến mười hai giờ, đủ loại âm thanh thông báo tin nhắn tới xen vào nhau, chỉ có điện thoại Yến Tu là vang lên âm thanh gọi video.
 
Khiến ánh mắt cả nhà dồn qua.
 
Dưới ánh mắt tò mò của bố mẹ, cô chú và em trai, em gái, Yến Tu cầm điện thoại đi ra ngoài.
 
Khoảnh khắc cửa bị đóng lại, cả nhà đều hận không thể áp tai vào cửa nghe ngóng xem ai gọi anh, cả hai nói chuyện gì. Chỉ có Yến Linh vẫn yên lặng ngồi trên ghế sô pha, trông cực kỳ bí ẩn.
 
“Năm mới vui vẻ~” Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Liễu Mộc Mộc hiện lên màn hình. Cô mặc một chiếc áo lông rất dày, nhìn sau lưng có vẻ cô đang ở ngoài, thỉnh thoảng lại có pháo hoa bắn lên trời.
 
“Chúc mừng năm mới.”
 
“Em là người đầu tiên chúc Tết anh hả?” Đột nhiên Liễu Mộc Mộc xích lại gần màn hình khẽ hỏi, “Có được bao lì xì cực lớn không?”
 
“Có, lúc về tôi sẽ đưa.” Yến Tu cười khẽ.
 
Ai ui, cười lên xinh trai quá. Liễu Mộc Mộc nhìn mà lòng tiếc nuối, thật sự muốn cột anh lại bên cạnh để cả hai cùng ăn Tết, sau đó có thể nhận được rất nhiều bao lì xì, nhanh chóng phát tài rồi!
 
Lúc cô đang cười ngây ngô trước điện thoại thì bỗng nhiên có tiếng Đổng Duyệt gọi cô phân xử cho mình: “Chị, Đổng Kỳ cướp mất gậy tiên nữ của em!”
 
Liễu Mộc Mộc lật mặt nhanh như bánh tráng, quay lại hét lên với người trong sân: “Đổng Kỳ, buông gậy tiên nữ ra. Em có phải tiên nữ không mà đòi chơi cái đó?”
 
Đổng Kỳ đã bị xã hội vùi dấp, học được kỹ năng nói chuyện mà không ngượng mồm. Cậu nói: “Em là em gái của tiên nữ, vậy thì nghịch gậy tiên nữ có sao đâu!”
 
Lý lẽ còn rất hùng hồn.
 
Liễu Mộc Mộc bị cậu thuyết phục.
 

Chờ Liễu Mộc Mộc quay lại, đang định nói gì đó thì cánh cửa phía sau Yến Tu đột nhiên bị mở ra, một chồng người mất đà ngã xuống mặt đất không dậy được.
 
Cảnh tượng cực kỳ xấu hổ.
 
“Ha ha, ha ha, anh à, bọn em chỉ đi ngang qua, đi ngang qua mà thôi. Làm phiền rồi, hai người tiếp tục đi.”
 
Em họ của Yến Tu lúng túng xua xua bàn tay đang đeo nhẫn cưới. Dù đã kết hôn nhưng cậu chàng chẳng trưởng thành hơn chút nào.
 
Yến Tu khẽ thở dài, sau đó nói với Liễu Mộc Mộc: “Năm sau lại gặp.” Sau đó cúp máy.
 
Sau đó thì bên kia màn hình sẽ xảy ra chuyện gì, thật sự khiến cho người ta không đành lòng tưởng tượng.
 
Dù sao thì hôm sau, em họ của anh đã bị bố ruột của mình ghét bỏ ra mặt, khiêng ra khỏi nhà chính như đang khiêng giò heo.
 
Ngày đầu tiên trong năm mới ở nhà họ Đổng cũng tạm coi như náo nhiệt.
 
Lão Đổng giơ ly rượu dõng dạc phát biểu cảm nghĩ năm mới của mình. Trong lúc đó, ba đứa con của ông đã uống sạch ly nước trái cây của mình.
 
Chờ ông phát biểu xong, đang định nâng ly thì chỉ còn ba chiếc ly rỗng chưa kịp rót đầy. Đổng Duyệt cầm bình nước trái cây, ngơ ngác nhìn ông.
 
Năm mới đến, tiễn cái cũ đi, không được tức giận.
 
Lão Đổng an ủi bản thân cả buổi nhưng vẫn thấy tủi thân. Năm ngoái ông sống chẳng sung sướng gì! Vốn chẳng có hứng lập dự định năm mới.
 
Cuối cùng nhờ có Khương Lệ cụng ly cùng ông, thành công lấy lại chút mặt mũi cho chủ nhà.
 
Cả nhà náo nhiệt ăn uống no đủ. Nhà họ Đổng không có thói quen đón giao thừa cho nên mọi người tự về phòng đi tắm rồi ngủ.
 
Đến nửa đêm hơn ba giờ, bỗng nhiên Liễu Mộc Mộc nghe thấy tiếng xe cứu thương.
 
Ban đầu cô cứ nghĩ mình nghe nhầm, nhưng tiếng còi xe càng lúc càng lớn, cứ như đang đậu trước cửa nhà cô.
 
Cô ngồi dậy khỏi giường, mở cửa bước ra ngoài.
 
Trong nhà không chỉ có mình cô bị đánh thức, Đổng Chính Hào ngơ ngác nhìn con gái mình, sau khi khoác thêm một lớp áo khoác thì đi ra.
 
Không lâu sau ông lại đi vào, mang theo cái lạnh thấu xương.
 
“Nhà ai xảy ra chuyện vậy?” Khương Lệ hỏi.
 
“Hàng xóm gọi xe cứu thương, hình như con dâu nhà họ Trương bị gì nên suýt sảy thai, được đưa tới bệnh viện rồi.”
 
Đổng Chính Hào lắc đầu, gần sang năm mới mà lại chuyện gì đây, người nhà bọn họ không thể yên ổn một chút được à.
 
“Nếu không có việc gì nữa thì về ngủ hết đi.” Ông đưa Liễu Mộc Mộc và Đổng Duyệt về phòng, sau đó tắt đèn và ngủ tiếp.
 
Chậc, vừa rồi còn đang mơ đẹp, chưa mơ hết đã bị cắt ngang, ông phải mơ tiếp giấc mơ đó mới được.
 
Nhà họ Trương hàng xóm xảy ra chuyện cũng không ảnh hưởng tâm trạng ăn Tết của mọi người, chỉ là thỉnh thoảng Liễu Mộc Mộc đứng ngoài sân nhà lại nhìn thấy Trương Thế Kinh vác theo vẻ mặt mệt mỏi đi từ bệnh viện về, lát sau lại mang đồ đến bệnh viện.
 
Còn về bà lão họ Trương và Trương Dương, bọn họ đều ở lại nhà, nhưng có vẻ bà lão đã khiêm tốn hơn, không vạ đâu chửi đó nữa. Liễu Mộc Mộc cảm thấy có lẽ là do không có cổ trùng trong người nên bà lão mới không dễ cáu như trước.
 
Đầu năm Liễu Mộc Mộc ra siêu thị mua kem, trùng hợp gặp được Trương Thế Kinh vừa rời khỏi nhà. Cô chào hỏi ông ta theo đúng phép tắc rồi thuận tiện hóng hớt: “Chú Trương, cô Lữ đã khỏe hơn chưa ạ?”
 
Trương Thế Kinh cố nặn ra một nụ cười: “Sắp xuất viện rồi.”
 
Nửa đêm giao thừa lại gọi xe cứu thương, vì vậy cả tiểu khu đều biết nhà ông ta có chuyện gì, Trương Thế Kinh chẳng cần giấu giếm. Hơn nữa Liễu Mộc Mộc cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu chứ không có ý xấu nên ông ta trả lời.
 
Liễu Mộc Mộc cứ tưởng Lữ Dao sắp xuất viện rồi nên chắc chẳng có chuyện gì đâu, ai ngờ hướng đi của mọi chuyện phải khiến người ta trợn mắt há miệng.
 
Lữ Dao xuất viện vào mùng bảy, chuyện đầu tiên bà ta làm khi trở về đó là gọi cảnh sát đến, nói mình bị con riêng đẩy ngã, cậu ta cố ý hại bà ta sinh non.
 
Bà lão họ Trương đương nhiên muốn bảo vệ cháu trai, Trương Thế Kinh cũng đứng về phía mẹ mình, cho dù ông ta đối xử với vợ mình tốt cỡ nào thì Trương Dương vẫn là con trai ruột của ông ta. Ông ta định thuyết phục Lữ Dao, tiếc là lần này, người vốn dịu dàng, ngoan ngoãn như Lữ Dao lại như biến thành kẻ khác, chẳng chịu nghe theo ông ta.
 
Lữ Dao báo án, còn lấy kết quả khám bệnh của bệnh viện ra, phía cảnh sát đành bắt Trương Dương về điều tra. Nhưng nhà họ Trương không lắp camera, hai thành viên còn lại trong nhà đều bảo Lữ Dao tự té ngã, không liên quan tới Trương Dương.

 
Điều tra cả một ngày chẳng ra bằng chứng gì, Trương Dương cũng luôn nói mình vô tội, thế là hôm sau, cậu ta được thả ra.
 
Cả nhà đều mệt mỏi tinh thần, cảnh sát đi đi lại lại hai lượt, nhà họ Trương lập tức trở thành mục tiêu hóng hớt của cả tiểu khu.
 
Đương nhiên nhà họ Đổng cạnh đó cũng không bỏ phí cơ hội, thậm chí bởi vì Khương Lệ quen biết Trương Tuyết Kỳ nên bà còn hóng phốt được đầu tiên.
 
Tóm lại là theo như lời Trương Tuyết Kỳ thì đầu óc cô chị dâu của bà ta không được bình thường cho lắm.
 
Nhưng không như nhà họ Trương nghĩ, mọi chuyện nào kết thúc dễ dàng như vậy. Vào ngày Trương Dương được thả ra, Lữ Dao lại báo án tiếp. Lần này không dễ dàng giải quyết như trước đó bởi vì bà ta báo án Trương Dương đổi thuốc của mình, hộp thuốc vốn phải chứa vitamin B11 đã bị đổi thành loại thuốc khác.
 
Cảnh sát lấy hộp thuốc vitamin B11 của bà ta về làm xét nghiệm, thuận tiện bắt Trương Dương về để điều tra luôn.
 
Lần này Trương Dương không được thả ra nữa.
 
Bởi vì sau khi kiểm tra, cảnh sát phát hiện thứ bên trong hộp thuốc không phải là vitamin B11 mà là một loại thuốc tuy trông rất giống vitamin B11 nhưng lại có thành phần khác hẳn.
 
Cuối cùng kết quả khiến người ta khiếp sợ, trong hộp là “thuốc sinh con”.
 
Loại thuốc sinh con này đã từng rất nổi tiếng bởi vì nhiều người khi uống vào đều sinh ra con cái bị dị tật, thế nhưng vẫn có người không chịu tin.
 
Ba tháng đầu trong thời kỳ mang thai, Lữ Dao cần được bổ sung vitamin B11 thế nên đã uống loại thuốc này ba tháng liền.
 
Mọi chuyện tiếp theo chẳng ai cản được. Cảnh sát kiểm tra thấy dấu vân tay của Trương Dương trên hộp thuốc chứng minh đúng là cậu ta đã động tay động chân với thuốc vitamin B11 của Lữ Dao.
 
Mà theo như lời khai của Lữ Dao, quan hệ giữa bà ta và con kế vẫn luôn rất tệ, bình thường con kế sẽ không vào phòng bà ta, mà bà ta lại để hộp thuốc đó trên tủ nơi đầu giường, không thể có chuyện vô ý chạm vào.
 
Nhà họ Trương.
 
Trương Thế Kinh vốn cứ nghĩ nhà mình có thể yên ổn ăn Tết bây giờ mệt mỏi cả người. Mấy ngày này đáng lẽ phải ăn Tết, ông ta lại cứ chạy tới bệnh viện chăm sóc vợ. Khó khăn lắm bà ta mới về nhà, bây giờ ông ta lại chạy ngang chạy dọc tới cục cảnh sát vì con trai.
 
Ông ta nghĩ mãi mà không hiểu, vốn dĩ mọi chuyện đều đang rất tốt, vì sao lại thành ra như vậy?
 
Trương Thế Kinh nhìn vợ mình ngồi đối diện, khéo léo nói :”Dao Dao, có lẽ là có hiểu lầm thì sao? Em cũng sống với Dương Dương mấy năm rồi, cho dù thằng bé không chịu nhận em nhưng nhất định sẽ không cố ý hại em.”
 
Lữ Dao ngẩng đầu, hốc mắt ửng đỏ: “Anh bảo thằng bé sẽ không cố ý hại em, vậy mà trước Tết thằng bé lại đẩy em xuống. Anh nghĩ đó là vô tình đẩy ngã à?”
 
Trương Thế Kinh không đáp lại. Ông ta tận mắt nhìn thấy con trai đẩy vợ xuống, nếu không ông ta cũng không áy náy như vậy.
 
Bà lão họ Trương cứng cả mặt, nghe được lời hai người thì hung hăng trừng Lữ Dao, sau đó nói với Trương Thế Kinh: “Con xem mình cưới được ngôi sao chổi gì đi, năm mới chẳng làm được chuyện gì tốt còn muốn hại cháu mẹ. Con nói mấy thứ đó với cô ta thì có ích gì, ngày mai cả hai ly dị đi!”
 
“Mẹ!” Khuôn mặt Trương Thế Kinh tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.
 
“Vậy cũng được, cứ ly dị đi.” Có vẻ Lữ Dao đã nghĩ thông suốt rồi, đồng ý với đề nghị của bà lão họ Trương.
 
Bà ta bình tĩnh nhìn Trương Thế Kinh: “Em cứ nghĩ mình tiếp tục nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa thì sẽ không sao đâu, kết quả chỉ là em tự lừa mình dối người thôi. Có lẽ chúng ta không thể tiếp tục ở cạnh nhau được nữa, vậy thì cứ ly dị đi.”
 
Trương Thế Kinh há to miệng, ông ta vẫn rất hài lòng với người vợ này, chưa muốn ly dị.
 
Nhưng Lữ Dao nói đúng, bọn họ không thể tiếp tục ở cạnh nhau nữa rồi.
 
Từ khi bà ta kiên trì báo cảnh sát, khiến con trai ông ta bị đưa vào cục cảnh sát thì cả hai đã không thể ở cạnh nhau được nữa.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play