Ngày hôm sau Tô Nguyệt lại ngủ đến hơn mười giờ, đối với tình hình này cô đã chết lặng rồi. Tình trạng thích ngủ của cô càng ngày càng nặng, căn bản không có cách nào.
Trước khi đi Hàn Ái Quốc đã nấu bữa sáng cho cô, bây giờ đang hâm nóng ở trong nồi. Tô Nguyệt vừa mới dậy là trực tiếp ăn, lúc cô đang ép mình húp cháo thì có tiếng gõ cửa.
Tô Nguyệt đi ra mở cửa, hóa ra là bà Phùng nhà bên cạnh, cô sửng sốt một chút. Sau khi sửng sốt lại nhớ tới tiếng khóc của Phùng Tử Đào tối qua, cô mơ hồ hiểu ra vì sao mà bà cụ này lại lên đây.
Quả nhiên, bà Phùng vừa mở miệng liền xác nhận lời phỏng đoán của Tô Nguyệt, ngượng ngùng xoa xoa hai tay nói: “Cháu gái à, thím tới tìm cháu là vì muốn nhờ cháu làm bánh ngọt cho nhà thím lần nữa, đứa nhỏ lại thèm ăn rồi."
Tô Nguyệt thầm nghĩ: Xem đi, cô đã nói nhà bên cạnh lại sắp tới đưa tiền mà, quả thật là đoán không sai.
“Thím, thím đừng đứng ngoài cửa nữa mau vào đi.” Bà Phùng vẫn rất tốt nên Tô Nguyệt cũng không đối xử với bà ấy như đối với Phương Tiểu Lệ, lập tức mời người vào trong ngồi xuống.
Bà Phùng vừa vào nhà liền nhìn thấy, trong lòng thầm kinh ngạc. Không ngờ một căn nhà nho nhỏ lại bài trí đẹp đẽ, trang nhã như vậy, chưa kể bàn ghế, hoa cỏ ngoài ban công mà còn có hoa trên bàn ăn và thảm bày ở cửa nhà, nhìn vừa thoải mái lại đẹp mắt. Làm cho cả nhà tràn ngập sự ấm áp, thoang thoảng hương thơm, ngay cả một bà cụ như bà ấy cũng muốn ở lại đây một lúc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT