Sau khi lái xe hơn một giờ thì cuối cùng cũng đến quân khu.
Suốt chặng đường này Tô Nguyệt đã quan sát kỹ, cô phát hiện quân khu của Hàn Ái Quốc thật sự rất hẻo lánh, chỉ có một con đường mòn dẫn đến Văn Hương. Trên đường cũng chỉ có một thôn nhỏ, càng đến gần nơi cư trú thì dân cư càng thưa thớt, sau khi đến địa điểm Tô Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh, ngoại trừ phong cảnh núi non sông nước thì không thấy một thôn làng nào, có vẻ hơi cách biệt với thế giới.
Tô Nguyệt không khỏi âm thầm lo lắng cho cuộc sống sau này của mình, xem ra sau này ra ngoài mua đồ sẽ hơi bất tiện.
Như biết được sự lo lắng của Tô Nguyệt, Trụ Tử chủ động nói với Tô Nguyệt: “Chị dâu, chỗ của chúng ta hơi khuất nhưng để tiện cho người nhà nên quân khu của chúng ta đã cố ý sắp xếp tuyến xe đưa đón. Mỗi ngày sẽ có hai chuyến xe đi từ quân khu đến công xã, sáng 1 chuyến, chiều 1 chuyến để tiện cho người nhà đi ra ngoài mua đồ, cũng có mấy chị dâu có công việc ở công xã nên họ đi lại bằng xe buýt đưa đón mỗi ngày."
Tô Nguyệt nghe vậy hai mắt sáng lên, có xe đưa đón vậy thì rất tốt, ít nhất muốn ra ngoài mua đồ cũng không phải đi bộ.
Trụ Tử lái xe thẳng đến khu gia đình quân nhân, khu nhà lầu này là một tòa nhà nhỏ năm tầng, mặt ngoài trát xi măng, tuy rằng không đẹp nhưng ở thời đại này đã rất tốt rồi. Một lầu có hai nhà, cửa ra vào đều là cửa gỗ đỏ, các nhà ngăn cách nhau bằng cầu thang.
Tầng trệt còn có một cái sân nhỏ xây bằng xi măng, trong sân buộc rất nhiều dây thừng, trên đó phơi rất nhiều chăn và quần áo, xem ra những hộ gia đình trong tòa nhà này có thể phơi quần áo và chăn mền ở dưới sân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play