Hàn Ái Quốc nghĩ nghĩ, nói: “Bây giờ không có chứng cứ, chúng ta có muốn cũng không bắt được đám người kia, chỉ có thể chờ bọn chúng đến đợi chúng thật sự ra tay mới giải quyết được.”
Tô Nguyệt cũng nghĩ như vậy, hai người lại không mưu mà hợp, bèn nói: “Nếu bọn chúng thật sự là trộm thì đêm nay chúng sẽ ra tay, chúng ta có thể giả vờ ngủ đến lúc đó chúng ra tay đúng lúc thì sẽ bắt được.”
Dù sao bây giờ cũng đã biết đối phương là bốn người, cho dù bắt được hai người thì hai người kia cũng chạy không thoát, hơn nữa với bản lĩnh của Hàn Ái Quốc thì để đối phó với hai tên trộm kia cũng không thành vấn đề.
Hai người bàn bạc với nhau, bề ngoài cũng không có gì khác thường, nhưng khi màn đêm buông xuống hai người liền ăn chút bánh bao với nước nóng, còn nói chuyện đọc báo một lúc. Đợi đến khi toa xe dần yên ắng mới để Tô Nguyệt lên giường trên ngủ, còn anh thì ngủ giường dưới trông gói đồ.
Tô Nguyệt biết thể chất bản thân yếu ớt, ở dưới chỉ cản trở anh, thà rằng tránh đi nhường chỗ cho anh cho nên liền leo lên giường trên nằm xuống giả vờ ngủ.
Chị Tô ngồi cả ngày mệt mỏi, thấy xe lửa yên tĩnh lại liền chậm rãi ôm gói đồ trong lòng cũng nằm xuống, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Hàn Ái Quốc thấy vậy cũng nằm xuống, nhắm mắt hít thở đều, giả vờ ngủ say.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play