Thập Niên 70: Cuộc Sống Vượng Phu

Chương 14: Ăn cơm ở nhà họ Hàn


2 tháng

trướctiếp

Sau khi Tô Nguyệt đi rồi, Mao Lâm nhìn món sườn xào chua ngọt cô để lại cho bọn họ, không khỏi cảm khái: “Tôi vốn dĩ không thích Tô Nguyệt, cảm thấy cô ấy vừa yếu ớt lại ngạo mạn, còn không thích giao du với mọi người, ngoại trừ xinh đẹp ra thì toàn thân từ trên xuống dưới không có ưu điểm nào khác. Bây giờ tôi mới nhận ra mình đã sai rồi, Tô Nguyệt vẫn có rất nhiều ưu điểm, không những nấu ăn giỏi mà còn là người rộng lượng".

Ngô Hiểu Hiểu gật đầu đồng tình: “Tôi thấy khoảng thời gian này chúng ta đều tăng cân, đều là ăn đồ ăn ngon của Tô Nguyệt. Tô Nguyệt tự bỏ tiền mua nguyên liệu nấu cho chúng ta, cũng không lấy tiền của chúng ta, chúng ta nên cảm ơn cô ấy mới phải.”

Lý Tiểu Thanh nói: “Tô Nguyệt trước kia mới đến đây cho nên không thích ứng được mà thôi, tâm trạng không tốt. Còn bây giờ đã đỡ hơn rồi, cô ấy là một người rất tốt. Cũng đối xử tốt với chúng ta, chúng ta không thể cứ chiếm lợi của cô ấy như thế được, từ nay về sau chúng ta sẽ lo dầu, muối, nước tương, dấm trong bếp, đừng để Tô Nguyệt tự mua, đây cũng xem như chút tâm ý của chúng ta mọi người thấy thế nào?”

Lời này vừa nói ra, ngoài ý muốn, Ngụy Giai lại là người đầu tiên gật đầu đồng ý.

Thấy mọi người kinh ngạc nhìn mình, cô ấy hơi đỏ mặt, tức giận nói: “Sao mọi người lại nhìn tôi như vậy? Trước đây tôi rất ghét cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy đã thay đổi, sao tôi lại ghét cô ấy nữa chứ?”

"Được, được, được sao lại không được." Mọi người đều nở nụ cười, ai cũng cảm thấy điều này thật tốt, giờ đây mối quan hệ giữa năm thanh niên trí thức các cô chung sống ngày càng tốt đẹp, cuộc sống không còn khó khăn như xưa ít nhiều cũng nhờ đồ ăn ngon của Tô Nguyệt.

Tô Nguyệt không biết mình đã được bạn bè khen ngợi khi đi vắng, lúc này cô đang đi đến cửa nhà họ Hàn thì nhìn thấy Hàn Ái Dân đang đứng ở cửa.

Hàn Ái Dân vừa thấy cô đi tới liền chạy tới nở nụ cười vui vẻ: “Chị Tô Nguyệt, chị đến rồi!”

Trong thời gian này, Tô Nguyệt đã rất quen thuộc với cậu, xoa đầu cậu: “Cố ý chờ chị sao?”

Hàn Ái Dân ngượng ngùng gãi đầu: “Dù sao hôm nay cũng không có việc gì làm.”

Tô Nguyệt mỉm cười, đặt tay lên vai cậu cùng cậu bước vào trong.

Bà Hàn thấy Tô Nguyệt tới, từ trong nhà chính mỉm cười bước ra đón, nhìn thấy Tô Nguyệt đang xách đồ, liền nói: “Vốn bác mời cháu đến ăn cơm chính là để cảm ơn cháu, con bé này sao cháu lại còn mang đồ đến nữa chứ! Lát nữa đem về đi, nếu không bác sẽ không vui đâu."

Tô Nguyệt đặt cái giỏ trong tay lên bàn, xốc tấm vải lên rồi nói: “Bác gái, cháu cũng không mang theo thứ gì tốt chỉ là làm mấy cái bánh trung thu cho bọn trẻ, đồng thời cũng làm một món cho mọi người nếm thử . Bác gái, chỉ là chuyện nhỏ thôi bác cứ nhận đi ạ.”

Bọn trẻ nhà họ Hàn vừa nghe đến bánh trung thu, từng đứa một không chịu nổi, đồng loạt chạy đến trước mặt Tô Nguyệt, kêu lên: “Cháu muốn ăn bánh trung thu, cháu muốn ăn bánh trung thu! "

Bà Hàn vừa thấy, liền tát cho mỗi đứa một cái, nói: "Bây giờ không được phép ăn chút nữa còn phải ăn cơm." Nói xong, cũng không từ chối nữa, cười nói với Tô Nguyệt. : “Vậy thì bác gái sẽ nhận, để mọi người cùng nếm thử tay nghề của cháu. Nhưng cháu phải hứa sau này không được mang gì đến nữa, như thế xa lạ quá.”

Tô Nguyệt chỉ cười nói: “Được, được, được, không mang theo, không mang theo."

Lúc này vợ Hàn Lão Nhị bưng bát nước đường đưa cho Tô Nguyệt, mỉm cười nói: “Thanh niên trí thức Tô, uống bát nước đường đi.”

Đường lúc này đắt đỏ, phải có phiếu mới mua được, trong nhà chỉ phục vụ nước đường cho khách quý cho nên đây xem như là đồ tốt.

Tô Nguyệt mỉm cười nhấp một ngụm: “Cám ơn chị hai Hàn.”

Vợ Hàn Lão Nhị chưa kịp nói thêm lời nào thì vợ Hàn Lão Tam đã chen ngang, ngồi cạnh Tô Nguyệt nói: "Thanh niên trí thức Tô, em thật là lợi hại, bánh trung thu em làm quá thơm, chẳng trách em có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nếu em còn muốm bán em cứ kêu chị, chị bán giúp em cho.”

Tô Nguyệt nói: “Lần này tết trung thu đã qua, bình thường người ta cũng không ăn bánh trung thu cho nên bánh trung thu này tạm thời không bán, chờ sang năm lại làm.” 

Vợ Hàn Lão Tam nghe cô nói như vậy rất thất vọng, muốn khuyên Tô Nguyệt thử bán cái khác, nhưng chưa kịp nói gì thì bà Hàn đã trừng mắt nhìn cô ta, vẻ mặt xấu hổ: “Vợ Lão Tam, cô đi vào bếp giúp chị dâu hai của cô nấu cơm đi, đừng suốt ngày chỉ biết lười biếng."

Thấy sắc mặt mẹ chồng không vui, vợ Hàn Lão Tam cau mày nhưng không dám nói thêm gì nữa, đứng dậy đi vào bếp nấu cơm.

Bà Hàn nói với Tô Nguyệt: “Đừng nghe nó nói, coi lời nói của nó là chuyện nhảm nhí đi.”

Tô Nguyệt thản nhiên cười nói: "Bác gái, để cháu vào bếp phụ giúp một chút, dù sao cháu cũng rảnh không có việc gì làm." Thuận tiền có thể kiếm được nhiều điểm hơn.

Bà Hàn không đồng ý: “Nào có đạo lý để khách xuống bếp chứ, trong nhà không có nhiều đồ ăn, vợ Lão Nhị và vợ Lão Tam có thể lo được, ngồi xuống uống chút nước ăn hạt dưa đi.”

Bà Hàn nói xong dường như nhớ đến điều gì đó, đột nhiên nói: “Còn một lát nữa mới bắt đầu bữa tối, Tiểu Tô, nếu cháu chán thì có thể ra sân sau xem thằng cả nhà bác đan sọt, đúng lúc xem kích cỡ có thích hợp không."

Bà Hàn đã biết sọt này là làm cho Tô Nguyệt nên mới có câu nói này.

Tô Nguyệt nghe xong lập tức từ bỏ ý định vào bếp kiếm tích phân ban đầu, đứng dậy nói: “Vậy cháu đi xem xem.”

Trong sân, Hàn Ái Quốc đang ngồi trên ghế nhỏ đan sọt, đáy sọt đã được đan xong.

Tô Nguyệt bước tới ngồi xổm xuống nhìn anh: “Anh Hàn, sao anh lại đan nhanh như vậy? Tối qua tôi mới nói, anh đã làm nhiều như vậy rồi!”

Hàn Ái Quốc ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục việc mình đang làm: “Ở nhà tôi cũng không có việc gì làm.”

Tô Nguyệt thật sự sợ anh quên ăn quên ngủ nên vội vàng nói: “Anh Hàn, tôi không vội, ai cứ cứ việc đan từ từ thôi, đừng vất vả quá.”

Hàn Ái Quốc dừng một chút, sau đó nói "Ừm" một tiếng.

Tô Nguyệt không làm phiền anh, chỉ ngồi xổm bên cạnh, ôm má nhìn anh đan.

Có lẽ nhìn thấy Tô Nguyệt ngồi xổm như vậy, Hàn Ái Quốc nhỏ giọng nói: “Cô đi dời một cái ghế mà ngồi, ngồi xổm sẽ tê chân.”

Trong lóng Tô Nguyệt cảm thấy ngọt ngào, không ngờ tới anh cũng có thể nghĩ tới chuyện này, nhìn anh là một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, nhưng lại biết quan tâm người khác đến như vậy.

Chỉ là, cô thích kiểu đàn ông này, sẽ yêu vợ.

Tô Nguyệt ngoan ngoãn đi lại xách chiếc ghế nhỏ ra, đặt cách anh hai bước, ngồi xuống tiếp tục xem anh đan.

Bàn tay của anh ấy rất to, các khớp xương rõ ràng, một bàn tay to bằng hay tay cô cộng lại, trông có vẻ khỏe mạnh nhưng khi làm việc lại rất linh hoạt, những ngón tay thon dài của anh ấy di chuyển nhanh chóng giữa những thanh tre nhỏ, không biết còn tưởng anh là chuyên gia trong việc này.

Bất tri bất giác Tô Nguyệt nhìn chằm chằm vào ngón tay của anh, trong đầu nghĩ đến ngón tay của đàn ông liên quan đến phương diện kia trên mạng.

Nghe nói nếu ngón tay đàn ông dài thì sẽ rất lợi hại, nếu thật sự như vậy, dựa theo ngón tay anh dài như vậy, chẳng phải là…

Hàn Ái Quốc đang đan sọt bỗng cảm thấy ánh mắt của người bên cạnh ngày càng nóng rực, khiến cho người ta không thể làm ngơ.

“Cô, cô làm sao vậy?” Hàn Ái Quốc thật sự cảm thấy có chút kỳ quái, đành phải hỏi.

Say khi Tô Nguyệt nghe câu hỏi này mới tỉnh táo lại, nhớ lại điều mình vừa nghĩ, mặt lập tức đỏ bừng, xua tay nói: “Không có gì, không có gì, tôi chỉ ngẩn người mà thôi.”

Hàn Ái Quốc xoay người, Tô Nguyệt gõ đầu, thầm phỉ nhổ bản thân: Cô đang nghĩ cái gì vậy hả? Sao cô có thể lưu manh như vậy chứ! Tô Nguyệt à Tô Nguyệt, cho dù biết sau này anh sẽ là chồng mình nhưng cô không thể đùa giỡn lưu manh trong lòng như thế được, như thế không phải là một đứa trẻ ngoan ngoãn thuần khiết nữa!

Đúng lúc Tô Nguyệt đang vội vàng giáo dục lại bản thân mình, thì vợ Hàn Lão Nhị chạy tới gọi: “Đã đến giờ ăn cơm rồi, vào nhà thôi.”

Tô Nguyệt nhanh chóng ngừng dạy dỗ bản thân, đi theo vợ Hàn Lão Nhị vào nhà chính ăn cơm.

Hôm nay vui vẻ, bà Hàn đã lên tiếng, hôm nay nam nữ, người lớn, trẻ con đều ngồi cùng bàn, rất náo nhiệt.

Bọn trẻ hét lên vui sướng khi nhìn thấy bát đĩa trên bàn, chúng đều nhìn chằm chằm vào bàn chảy nước miếng.

Hôm nay, Tô Nguyệt không chỉ mang tới món thịt, mà nhà họ Hàn cũng làm thịt, món thịt kho tàu, canh cá, cá là do bọn trẻ bắt được dưới sông.

Ngoài thịt còn có cà tím nướng, đậu hũ hầm, đậu rang khoai tây và dưa chuột trộn.

Một bàn ăn như vậy dường như có thể so sánh với tết, phong phú đến mức ngay cả người lớn cũng phải chảy nước miếng.

Bà Hàn dẫn đầu gắp cho Tô Nguyệt hai miếng thịt kho, nói: “Tiểu Tô, hôm nay ăn cho ngon miệng, phải ăn thật no, đừng khách sáo.”

"Cám ơn bác gái, mọi người cũng nhanh ăn đi ạ, không cần gắp cho cháu đâu." Tô Nguyệt nói rồi đưa miếng thịt kho vào miệng.

Nói thật, mùi vị của thịt kho không ngon lắm, chỉ có thể nói là vừa chín tới, nếu như là kiếp trước thì cô đã muốn nhổ ra. Nhưng ở đây lương thực khan hiếm, Tô Nguyệt đành phải kìm nén cảm giác muốn nhíu mày, nuốt xuống như bình thường.

Tuy nhiên, trong mắt người khác, thịt kho là món ngon hiếm có, ai cũng ước gì được ăn thêm vài miếng nữa. Thông thường nếu thịt nấu ở nhà chắc chắn chỉ trong vòng một phút là ăn hết, bà Hàn thường sẽ mắng bọn trẻ ăn uống phải chú ý lịch sự.

Nhưng mà, hôm nay có tình huống ngoài ý muốn.

Mọi người cũng không vội ăn canh cá hay thịt kho tàu mà vội vàng xuống tay với món sườn xào chua ngọt do Tô Nguyệt mang đến, như thể chậm tay sẽ hết.

Bọn trẻ đều ăn miệng đầy dầu, miệng vô thức kêu lên: “Sườn ngon quá, ngon quá.”

Vợ Hàn Lão Tam vội vàng gắp thêm hai miếng sườn bỏ vào bát: “Má ơi, sườn ngon quá, ngon hơn thịt kho gấp trăm lần.”

Thịt kho là do vợ Hàn Lão Nhị nấu nhưng cô ấy nghe vậy cũng không tức giận vì cô ấy cũng tâm phục khẩu phục. Cô ấy đã từng nấu sườn xào chua ngọt, cắn một miếng liền biết thịt mình nấu không thể ăn, thịt do thanh niên trí thức Tô nấu mới gọi là thịt.

Hàn Lão Nhị ăn cũng không quên gắp một miếng vào bát bà Hàn: “Mẹ ơi, thanh niên trí thức tô nấu ngon quá, mẹ nhanh ăn thử món sườn này đi, thật sự quá ngon, con chưa bao giờ ăn món nào ngon như vây."

Bà Hàn vừa nghe, liền vội vàng gắp miếng sườn bỏ vào miệng. Hương vị này, ôi, không chỉ là ngon, phải nói là ngoài giòn trong mềm, chua ngọt, ăn một miếng như có hoa nở trong miệng.

Thơm, quá thơm.

Bà Hàn thấy trong tô sườn lớn chỉ còn lại hai miếng, vội vàng gắp một miếng cho vào bát Hàn Ái Quốc: “Ái Quốc, con mau thử món Tiểu Tô nấu đi, ngon quá.”

Hàn Ái Quốc không khỏi ngẩng đầu nhìn Tô Nguyệt, lại phát hiện cô đang nhìn anh mỉm cười, đôi mắt trong như nước mùa xuân, trong lòng có gợn sóng lăn tăn.

Tim chợt như bị đánh mạnh, Hàn Ái Quốc vội vàng nhìn sang chỗ khác, cúi đầu ăn sườn. Nhưng chỉ mới cắn một miếng, toàn bộ vị giác của anh đã bị hương vị của sườn chinh phục.

Giờ đây, cả nhà đã bị chinh phục bởi đĩa sườn xào chua ngọt này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp