“Người phụ nữ này sao lại xấu xa như vậy, sao có thể hãm hại người khác như thế chứ!” Bà Hàn còn tức giận hơn Tô Nguyệt, đứng dậy định ra ngoài tìm người tính sổ: “Để mẹ đi hỏi cô ta, làm sao cô ta có thể làm chuyện thiếu đạo đức như vậy."
Tô Nguyệt vội vàng giữ chặt lấy bà: “Mẹ, mẹ đi bây giờ cũng không tìm được ai, cô ta đã đi làm rồi. Hơn nữa mẹ không có chứng cứ, đều là suy đoán của chúng ta, nếu bọn họ không thừa nhận còn đỗ cho mẹ là vu khống họ đến lúc đó chúng ta sẽ là người chịu thiệt thòi.”
Bà Hàn: “Vậy phải làm sao đây? Cứ để cô ta bắt nạt như vậy hay sao?”
Tô Nguyệt vỗ vỗ tay trấn an: “Mẹ, mẹ đừng giận, chúng con không so đo với cô ta nữa. Tay nghề may vá của mẹ tốt như vậy, chúng ta không cần mua máy may cũng được. Hơn nữa ai nói chúng ta phải mua ở cung tiêu xã Văn Hương, nơi khác thì chúng ta cũng mua được thôi, Nếu vẫn không được thì chúng ta sẽ trực tiếp mua đồ cũ của người khác, chờ khi nào Ái Quốc quay lại thì chúng ta sẽ nhờ anh ấy hỏi thăm, chúng tôi có thể không cầu xin cô ta thì cũng có thể mua được, đến lúc đó làm cho cô ta tức chết."
Bà Hàn ngẫm lại thấy Tô Nguyệt nói cũng đúng, bà không bằng không chứng lại đi tranh cãi với người ta thì sẽ trở thành người vô lý. Đi tranh cãi cũng vô dụng, cơn tức này cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Tô Nguyệt và bà Hàn không tranh cãi với Phương Tiểu Lệ làm Phương Tiểu Lệ cảm thấy bọn họ sợ cô ta nên vô cùng đắc ý, mỗi lần nhìn thấy bọn họ ánh mắt đều rất khinh thường, cứ như đang nói: Nhìn xem, cái loại người đến từ nông thôn như các người chính là không có bản lĩnh, dám đắc tội với tôi thì dù các người có phiếu cũng không mua được.
Bà Hàn rất tức giận nhưng Tô Nguyệt chỉ có thể ở bên cạnh an ủi bà cụ, xin bà cụ bớt giận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT